- Tôi không nghi ngờ ý chí của cậu. Tuy vậy, giống như cậu nói, cậu còn chưa tốt nghiệp, cậu không có nhiều kinh nghiệm làm việc, cậu có nghĩ là cậu đủ năng lực để nắm giữ vị trí này?
Cả văn phòng im phăng phắc sau khi tôi hỏi một câu nắn gân như vậy. TGĐ cũng quay ra nhìn tôi. Đúng, bây giờ thì TGĐ đã chú ý đến tôi, nhưng lại theo một hướng tiêu cực. Có vẻ như, câu hỏi của tôi có hơi hướng hằn học. Tôi cũng hơi hối hận khi trót nói ra. Nhưng đằng nào cũng lỡ nói ra rồi, tôi lại khá hả hê khi hạ bệ được cậu ta. Nên mặt tôi rất lì, không hề lúng túng khi mọi sự tập trung đang dồn về phía mình. Trái với suy nghĩ của tôi, cậu ta mỉm cười rất hiền và cảm thông:
- Tôi rất cảm ơn anh Tiến đã hỏi câu hỏi này. Thật lòng, tôi biết tất cả các anh chị đều nghĩ thế nhưng không ai có can đảm để hỏi. Đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ các anh chị nhát gan, chỉ là tư tưởng của người Việt hoà nhã, nên thường không muốn hỏi khó người khác, có lẽ các anh chị muốn giữ thể diện cho tôi nên mới không hỏi. Vì vậy, tôi rất mừng khi câu hỏi này được nêu lên. Anh Tiến, anh có biết ngành của chúng ta có tốc độ tăng trưởng là bao nhiêu? Chị Vân, chị biết Việt Nam có chính sách thế nào cho ngành này? Chị Lan, chị có biết khi FED tăng lãi suất thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến côngn ty mình? ...
Cậu ta đi đến bên cạnh từng người, rõng rạc gọi tên và hỏi mỗi người một câu hỏi. Tất cả đều vô cùng ngạc nhiên khi cậu ta biết tên mình.
- Tôi biết tất cả những điều đó, và tôi nhìn thấy sự liên kết giữa các thông tin đó. Đó là những nguyên tắc cơ bản để vận hành một tổ chức theo tình hình kinh tế như hiện nay. Chị Mai, cháu bé mới 6 tháng tuổi, chị có yên tâm để con ở nhà mà tập trung hết sức làm việc? - Cậu ta chỉ Mai và hỏi một câu rất riêng tư. Mặt Mai thộn ra không biết trả lời thế nào.
- Đừng lo. Chị cứ trả lời thật lòng. Dù sao, tất cả chúng ta đều biết câu trả lời thật sự là gì rồi, sẽ không ai trù dập chị cả.
- Không. Tôi lúc nào cũng lo lắng không b iết con ở nhà thế nào. - Mai rè dặt trả lời.
- Phải. Chị đoán xem trong công ty có bao nhiêu người như chị? - Mai lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Trong tất cả các chi nhánh tại VN, 30% nhân viên đang trong tình trạng như chị, tức là không thể tập trung hoàn toàn vào công việc vì đầu óc vẫn còn đang lo lắng cho con nhỏ. Tức là ít nhất 30% nhân viên không làm việc hết công suất. Tôi lại hỏi, chị làm việc hiệu suất bao nhiêu %?
- Uhm… 60%.
- Wah, Chị làm việc thật hiệu quả. Tôi chỉ hi vọng chị nói 40% là vui lắm rồi - Cả văn phòng cười ồ.
- Nếu tôi nói, tôi sẽ cho xây một nhà trẻ bên cạnh hoặc ngay trong toà nhà công ty, nơi con chị được chăm sóc miễn phi bởi những dịch vụ tốt nhất do công ty đài thọ khi chị làm việc, và chị có thể ghé qua thăm con bất cứ lúc nào, chị có nghĩ 60% sẽ trở thành 90% không?
- Không. Là 100%, thậm chí 110% - Nhìn Mai gần như phát khóc vì cảm động khi nghe được ý tưởng này mà mặt tôi tái mét.
- Chị là một nhân viên tuyệt vời.