• Xamvn đã chuyển sang Xamvn

    Nhóm share hàng, và bốc phốt hàng lởm 👉 checkerviet

Tình dục - nuôi dưỡng mà cũng giết chết tình yêu (Câu chuyện của một thằng đàn ông hư hỏng).

vannguyen1994

Dân Chơi
Sau hôm đó mặc tôi có nhắn tin thế nào nàng cũng không trả lời. Tôi qua bạn nàng để tiếp cận nàng nhưng cũng không có kết quả. Có vẻ nàng đã nói rõ ràng với bạn là không muốn liên quan đến tôi nữa. Bạn nàng cũng được nàng kể là tôi đã có một đời vợ và con riêng nên cũng ngăn không cho tôi tiếp cận nàng. Tôi không hiểu, tôi đâu có làm gì sai. Tôi yêu và theo đuổi thì sao lại là lỗi lầm? Không thể lấy quá khứ tôi ra làm nguyên nhân để chứng minh là tôi không yêu nàng thật lòng hay gì gì đó. Tôi không phục.

Tôi lại rình mò nàng đi học và tan học. Khổ nỗi giờ đi làm của tôi không cho phép, nên thi thoảng mới rình nàng tan học giữa trưa. Trời Hà Nội đã vào đông lạnh. Buỏi trưa hôm nào có thời gian tôi hay đến trường chờ nàng tan học rồi phóng xe đi ngang xe nàng hỏi han, hoặc đặt một bó hoa vào giỏ xe nàng. Nàng không bao giờ trả lời, cứ mặc tôi lảm nhảm bên cạnh. Có hôm nàng cố tình rủ bạn đi cùng nhưng tôi chẳng ngại, vẫn bám đuôi. Tôi vẫn kiên trì theo đuổi nàng như thế. Tôi tin là sẽ có ngày nàng cảm động. Nếu tôi để hoa vào giỏ nàng, nàng sẽ vứt vào cái sọt rác gần nhất nhìn thấy. Vì vậy, tôi thường mua hoa rẻ tiền vì biết kiểu gì nàng cũng vứt đi. Quan trọng là găm vào đầu nàng cái ý nghĩ rằng tôi tặng hoa cho nàng là được.

Một ngày trưa trong tuần, tôi có nhiều thời gian nghỉ nên lại đến trường nàng để rình. Tôi đỗ xe và ngồi bên quán nước trước công trường để chờ nàng tan lớp. Trời lạnh quá, tôi ngồi xuống quán và gọi một cốc trà nóng uống cho ấm người. Ngồi cạnh tôi là một chàng thanh niên có ngoại hình khá bắt mắt nên tôi cũng để ý. Trông khuôn mặt thư sinh và có vẻ tử tế, đeo kính trí thức và hiền lành. Chàng ta cũng đang xì xụp cốc trà nóng. Nhìn đồng hồ vẫn còn 15' nữa mới tan trường, tôi muốn giết thời gian nên bắt chuyện với chàng ta:
 

vannguyen1994

Dân Chơi
- Anh hay ngồi ở đây nhưng chưa thấy mày bao giờ nhỉ

Chàng thanh niên nghe tôi bắt chuyện thì ngẩng mặt lên nhìn. Tự dưng tôi thấy rất ghen tị. Chàng ta có khuôn mặt nhẵn nhụi trắng trẻo, đôi mắt sâu, sống mũi cao, nói chung là khá điển trai, cùng cái nét mặt hiền lành rất thiện cảm. Vốn dĩ mặt mũi tôi không được đẹp, nên tôi rất muốn vùi dập những anh chàng như thế này. Chàng trai nhìn tôi cười rất hiền đáp trả:

- Vâng. Em mới đến lần đầu. Em đến đón người yêu tan học.

Tôi ngó quanh quán cóc bé xíu thấy có mỗi xe của tôi. Không hiểu đồng chí này lấy gì đón bạn gái. Tôi nghĩ rằng dù gì con gái cũng trọng thể diện. Bạn trai mà đi cái xe khá khá một tí đến đón cũng khiến nàng tự hào chứ.
- Mày không đi xe à?

- Dạ không, em đi bộ cho nó ấm người. Nhà em cũng không xa lắm.
- Thế lát định bắt người yêu đi bộ cùng à?

Tôi hỏi giọng mỉa mai kiểu "thằng này dở hơi". Cậu thanh niên tít mắt cười ngượng nhưng cũng bình thản:
- Quan trọng gì anh. Đón nhau bằng trái tim mà.

Tôi rất ghét mấy thằng nhà có điều kiện không phải lo nghĩ đến cuộc sống như thế này, chỉ biết nói chuyện yêu đương lãng mạn. Tôi không có được may mắn đấy nên rất dị ứng khi nghe mấy lời như thế.
- Trái tim có mài ra mà ăn được không?

Có vẻ nghe tôi nói hơi gay gắt không cần thiết nên chàng thanh niên chỉ cười trừ, tiếp tục xoa xoa tay mình vào cốc trà cho ấm, rồi lôi điện thoại ra vừa nhắn tin vừa tủm tỉm cười. Nhìn người ta có đôi hạnh phúc như vậy tôi thường thấy khó chịu. Tôi nghĩ mình cũng đâu phải người xấu, tại sao tôi chưa bao giờ có hạnh phúc trọn vẹn viên mãn?
 

Mèođực

Dân Chơi
Em không yêu thầy. Em không có tình cảm nam nữ với thầy.

Nàng nói giọng lạnh tanh, còn tôi thì chết trân. Nàng có thể tự lừa dối mình giỏi như vậy sao?
- Tôi không tin. Thu đang tự lừa dối mình. Tôi biết Thu có tình cảm với tôi. Có lẽ Thu thấy cuộc sống quá khứ của tôi phức tạp nên mới tự dối mình.
- Em nghĩ người tự dối mình là thầy. Em rất cảm thông với hoàn cảnh của thầy, nhưng tình cảm nam nữ thì không. Hôm nay em nhắn thầy ra đây để nói rõ với thầy. Em không ngốc. Em biết thầy đang lợi dụng Hoa (bạn nàng) để tiếp cận em. Hoa đang buồn về chuyện tình cảm của mình, thầy đừng lợi dụng người khác như thế.
- Tôi không tin là Thu không hề yêu tôi một chút nào.
Nàng bật cười, gần như khinh bỉ (tôi nghĩ vậy)
- Thu đừng coi thường tôi
- Em chưa bao giờ coi thường thầy, cũng như chưa bao giờ coi thường ai. Chính thầy là người tự coi thường mình.
Tôi không thể chấp nhận được việc nàng đang nói. Rõ ràng là nàng yêu tôi nhưng lại cố tình nói những lời xa lánh tôi.
- Thu lớn rồi. Tình cảm của mình thì phải tự đấu tranh. Đừng vì chút khó khăn mà buông bỏ như thế.
- Em nói từ nãy đến giờ thầy không hiểu sao. Em chưa bao giờ có tình cảm với thầy. Em có người yêu rồi.
- Thu nói dối, có người yêu rồi sao còn rỗi rãi đi tập hát tập nhảy như vậy?
- Người yêu em đang đi du học
Tôi bất chợt nghĩ đến khoảng thời gian bên Malai của mình rồi cười ngạo nghễ chế giễu nàng.

- Người yêu Thu 100% là có người khác bên đó. Bởi vì chẳng tội gì. Tôi đã từng đi du học tôi biết. Thằng con trai chẳng mất gì cả. Phải cực kỳ chín chắn và bản lĩnh mới vượt qua được. Người như tôi sẽ không gặp được lần thứ 2. Thu và bạn trai cũng chưa có ràng buộc gì, tại sao người ta phải giữ?
Tôi nói giọng hiểu biết và trai đời nhất có thể. Như là khuyên nhủ Thu đừng mù quáng yêu thàng bạn trai kia nữa, còn có yêu tôi hay không cũng không sao. Ít nhất tôi cần phải bác bỏ lí do mà nàng từ chối tôi. Nhưng, trái với suy nghĩ của tôi rằng nàng sẽ lung lay, nàng chỉ mỉm cười, nhìn tôi rất "thương hại":
- Em không biết những người thầy gặp là ai, nhưng em có rất nhiều bạn bè là nam giới đang du học, và tất cả bọ họ đều chung thuỷ. Ai em cũng có quyền nghi ngờ nhưng bạn trai em thì không.
- Thu có tự tin quá không? Thu còn ngây thơ lắm. Bọn con trai mới lớn, đối với chúng nó thì bản năng là quan trọng nhất.
Nàng lại nhìn tôi nản lòng:

- Em không hiểu môi trường sống của thầy thế nào mà lại khiến thầy nhìn mọi việc tiêu cực như thế. Em rất tin tưởng người yêu mình. Chúng em sống xa nhau thật, em sẽ phải chờ đợi 4 năm thật, nhưng em thấy rất vui. Trái tim chúng em gần gũi nhau là được. Có lẽ thầy không hiểu, tình cảm của bọn em còn gắn bó hơn cả tình yêu. Bọn em quen nhau và lớn lên cùng nhau. Không có sự kiện nào trong cuộc sống là không có nhau. Nhiều lúc em cũng tự hỏi, vụ nổ Big Bang liệu có phải chỉ có mục đích duy nhát là tạo ra người ấy và để 2 đứa gặp được nhau trên đời. Em đoán là nếu thầy đã từng trai qua tất cả những kỉ niệm như chúng em, thầy sẽ không bao giờ nghĩ muốn ở bên một ai khác nữa. Em không biết thầy lấy đâu ra ý nghĩ rằng em yêu thầy. Em xin lỗi nếu một vài biểu hiện của em có thể khiến thầy hiểu lầm hay nghĩ xa xôi, nhưng em đối với thầy cũng giống như em đối với những người bạn khác. Em không có tình cảm nào hơn thế.
Nàng nói một mạch với tôi cũng giống như nói với chính mình. Nàng không giấu giếm tình yêu sâu nặng và nỗi nhớ nhung da diết dành cho bạn trai ngay trước mặt tôi. Nàng tự hào vì nàng được chờ đợi tình yêu của mình. Còn với tôi, cái cách mà nàng miêu tả tình yêu và những kỉ niệm của mình giống như là nàng đang xỉ nhục tôi vậy, như cười nhạo tôi không có nổi một tình yêu chân chính cho mình mới phải đi ngộ nhận của người khác. Tôi thấy buồn cười cho nàng, nàng quá mơ mộng và ngây thơ. Rồi tôi xem nàng sẽ xử lý như thế nào nếu tôi cứ tấn công như vũ bão. Rồi xem cả thằng bạn trai của nàng có thật sự chung thuỷ với nàng không. Tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh đó nên tôi biết. Có hơn 1 năm như tôi đa không chịu nổi, nói gì đến 4 năm. Tôi không thể tin được. Tuy vậy, để giữ chút sĩ diện cho mình, tôi cũng cứng rắn đáp trả nàng:
- Nếu Thu nói vậy thì tôi xin lỗi đã ngộ nhận nhé. Nhưng mà nói thật tôi thấy thương Thu. Tin tôi đi, bạn trai Thu chắc chắn đang hoặc sẽ có người khác, chỉ là Thu có biết hay không thôi.

Nàng điềm đạm nhìn tôi, lắc đầu thở dài rồi xách túi đứng lên. Lúc nàng quay đi, tôi vô cùng tức giận. Tôi cảm giác cái tôi của mình bị tổn thương. Tôi đã nghĩ nàng sa vào lưới tình của tôi và cuộc gặp mặt này của chúng tôi để nàng bày tỏ lòng mình. Vậy mà nàng lại thản nhiên kể chuyện tình yêu của mình cho tôi nghe như thể tôi là thằng dở hơi cu bám đuôi nàng vậy. Tôi chạy theo ôm chầm lầy nàng từ sau lưng
- Em nhất định phải yêu tôi - Tôi như một thằng điên ghì chặt lấy nàng, nghiến răng ken két nói. Tôi cũng tin rằng một cô thiểu tư như nàng thích cảm giác kích thích mãnh liệt thế này chứ không thể nhẹ nhàng đáng yêu như những gì nàng kể.
Nàng giãy giụa một lúc trong vòng tay tôi, kêu tôi buông ra, rồi đến nạt nộ tôi phải tự trọng này nọ mãi không được. Tôi thì đang vùi mặt trong tóc nàng, hít lấy mùi thơm phức trên tóc. Tôi thèm cảm giác này quá, thèm cảm thấy nàng là của mình. Tôi không thể để nàng vuột khỏi tay mình được. Nếu đã gặp được nàng trong đời, sau này tôi còn có thể yêu ai, lấy ai khác? Tôi sẽ luôn so sánh với nàng. Một lúc cố gắng vùng khỏi vòng tay tôi không thành, nàng hô lớn:
- Em ơi, thanh toán!

Tiếng dép chạy lộp bộp trên cầu thang của người phụ vụ vang lên. Tôi đành buông nàng ra. Nang quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ vì đã rất cố gắng dùng sức và cũng rất tức giận, nhưng vẫn nén lại nói rất rõng rạc và bình tĩnh:
- Em đã nhìn lầm người. Em không muốn gặp thầy. Đừng bao giờ liên lạc với em nữa.
Vì có người phục vụ ở đó nên tôi chẳng thể làm gì. Tôi nhìn nàng rời đi. Nhưng trong lòng tôi tự hứa nhất định không được bỏ cuộc. Mục tiêu càng khó, càng cần nhiều cố gắng, càng hứng thú chinh phục.
Hay đay ban
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Chúng tôi ngồi như vậy thêm một lúc. Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, có lẽ nàng sắp tan học. Tôi nhìn ra phía cổng trường tìm kiếm xe nàng, trả tiền trước cho bác bán nước để nếu nhìn thấy nàng đi ra thì sẽ đi theo luôn. Khoảng 5, 10 phút sau giờ tan lớp vẫn không thấy xe nàng nhưng lại thấy nàng đi bộ ra từ phía cổng trường. Tôi hơi ngạc nhiên chưa biết phản ứng thế nào. Ngay khi tôi định đứng dậy tiến về phía nàng thì chàng thanh niên ngồi cạnh tôi chạy vượt qua mặt. Ngay trước sự chứng kiến của tôi, họ lao vào nhau. Chang thanh niên ôm chầm lấy nàng và bế bổng lên quay một vòng. Nàng bám lấy cổ cậu ta, khuôn mặt lộ rõ sự vui sướng tột cùng. Tôi chưa bao giờ thấy nàng vui như thế. Nàng đặt tay ôm lấy khuôn mặt chàng ta, chàng ta không ngại ngần đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Nàng nhắm tịt mắt và cũng chu môi đáp lại nụ hôn ấy. Trong lúc tôi bẽ bàng và như muốn ngã ngửa trước cảnh tượng diễn ra, thì bác bán nước lại còn chém thêm 1 nhát dao:

- Hai cô cậu kia đẹp đôi quá chú nhỉ!

Phải, nhìn họ rất xứng đôi, nam thanh nữ tú, có gì đó rất giống nhau nữa. Chàng trai sau khi hôn nàng thì lấy 2 lòng bàn tay mình xoa vào 2 tay nàng rồi thổi phù phù như động tác ủ ấm cho tay nàng. Nàng chỉ nhìn và cười tít mắt. Rồi chàng ta cởi zip áo khoác, ôm nàng vào lòng và đóng vạt áo như thể 2 người cùng chui trong một con kén. Tôi trân trân nhìn họ và càng bẽ bàng hơn khi họ đang ôm ấp nhau tiến dần về phía mình. Tôi không biết phải chui đi đâu bây giờ cho bớt xâu hổ. Chàng trai này có lẽ là anh chàng người yêu đang ở nước ngoài của nàng. Chàng ta rút tiền trả bác bán nước thì nàng cũng vừa nhận ra tôi. Nang không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không mỉa mai gì mà rất lịch sự giới thiệu chàng trai với tôi một cách chính thức:

- Ơ thầy ạ, hay quá, tiện thể em giới thiệu luôn. Đây là Ngọc, bạn trai em. Đây là thầy Tiến, thầy dạy tiếng Anh ở trung tâm có đợt tớ đi học.

- Chào anh. Hoá ra anh biết Thu ạ.

- Ừ chào Ngọc - Tôi cố tỏ ra lịch lãm và bản lĩnh nhất có thể, dù trong lòng rực lửa sôi sùng sục.

- À anh Tiến vừa phê bình tớ là đi đón cậu mà không đi xe, lại bắt cậu đi bộ về cùng - chàng trai nhìn nàng cười trêu, nhưng lại lôi tôi vào câu chuyện khiến tôi cảm giác bị 2 người họ lôi ra làm trò đùa.
 

Danongcu_danang

Học Đòi
Chúng tôi ngồi như vậy thêm một lúc. Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, có lẽ nàng sắp tan học. Tôi nhìn ra phía cổng trường tìm kiếm xe nàng, trả tiền trước cho bác bán nước để nếu nhìn thấy nàng đi ra thì sẽ đi theo luôn. Khoảng 5, 10 phút sau giờ tan lớp vẫn không thấy xe nàng nhưng lại thấy nàng đi bộ ra từ phía cổng trường. Tôi hơi ngạc nhiên chưa biết phản ứng thế nào. Ngay khi tôi định đứng dậy tiến về phía nàng thì chàng thanh niên ngồi cạnh tôi chạy vượt qua mặt. Ngay trước sự chứng kiến của tôi, họ lao vào nhau. Chang thanh niên ôm chầm lấy nàng và bế bổng lên quay một vòng. Nàng bám lấy cổ cậu ta, khuôn mặt lộ rõ sự vui sướng tột cùng. Tôi chưa bao giờ thấy nàng vui như thế. Nàng đặt tay ôm lấy khuôn mặt chàng ta, chàng ta không ngại ngần đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Nàng nhắm tịt mắt và cũng chu môi đáp lại nụ hôn ấy. Trong lúc tôi bẽ bàng và như muốn ngã ngửa trước cảnh tượng diễn ra, thì bác bán nước lại còn chém thêm 1 nhát dao:

- Hai cô cậu kia đẹp đôi quá chú nhỉ!

Phải, nhìn họ rất xứng đôi, nam thanh nữ tú, có gì đó rất giống nhau nữa. Chàng trai sau khi hôn nàng thì lấy 2 lòng bàn tay mình xoa vào 2 tay nàng rồi thổi phù phù như động tác ủ ấm cho tay nàng. Nàng chỉ nhìn và cười tít mắt. Rồi chàng ta cởi zip áo khoác, ôm nàng vào lòng và đóng vạt áo như thể 2 người cùng chui trong một con kén. Tôi trân trân nhìn họ và càng bẽ bàng hơn khi họ đang ôm ấp nhau tiến dần về phía mình. Tôi không biết phải chui đi đâu bây giờ cho bớt xâu hổ. Chàng trai này có lẽ là anh chàng người yêu đang ở nước ngoài của nàng. Chàng ta rút tiền trả bác bán nước thì nàng cũng vừa nhận ra tôi. Nang không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không mỉa mai gì mà rất lịch sự giới thiệu chàng trai với tôi một cách chính thức:

- Ơ thầy ạ, hay quá, tiện thể em giới thiệu luôn. Đây là Ngọc, bạn trai em. Đây là thầy Tiến, thầy dạy tiếng Anh ở trung tâm có đợt tớ đi học.

- Chào anh. Hoá ra anh biết Thu ạ.

- Ừ chào Ngọc - Tôi cố tỏ ra lịch lãm và bản lĩnh nhất có thể, dù trong lòng rực lửa sôi sùng sục.

- À anh Tiến vừa phê bình tớ là đi đón cậu mà không đi xe, lại bắt cậu đi bộ về cùng - chàng trai nhìn nàng cười trêu, nhưng lại lôi tôi vào câu chuyện khiến tôi cảm giác bị 2 người họ lôi ra làm trò đùa.
Ngắn vậy bác
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Nàng nheo mũi nhõng nhẽo với anh chàng, nũng nịu đáp trả

- Quan trọng gì đâu. Đón nhau bằng trái tim mà.

Đầu tôi như bị beng một cái rất đau. Bác bán nước thì ngồi cười phá lên

- 2 cô chú nói chuyện giống nhau thế, cứ như là từ một mẹ sinh ra ý.

- Sao thế được bác, sinh ra từ một mẹ sao mà lấy nhau được.

- Ơ ai nói lấy cậu đấy, nhận vơ quá - nàng dùng trán mình cộc vào trán cậu ta trêu chọc.
-
Không lấy tớ thì lấy ai? Chỉ có tớ mới xứng với cậu thôi - Chàng ta véo má nàng rồi lại hôn nhẹ lên môi nàng cưng nựng.

Tôi gần như phát điên thấy họ âu yếm tình cảm với nhau như vậy. Cái gì mà chỉ có cậu ta mới xứng đáng, cậu ta là cái thá gì chứ, cùng lắm chỉ có gương mặt đẹp. Tôi không tin trên đời có nhiều người đa tài như tôi. Chàng ta còn trẻ như vậy, có thể có những tài gì, có thể làm được gì cho nàng chứ. Cắt dòng suy nghĩ của tôi là lời chào của nàng:

- Bọn em về trước đây. Chào thầy nhé - Nàng không hỏi tôi đến đây làm gì. Nàng thừa biết. Thậm chí tôi còn nghĩ, không biết cuộc gặp mặt tưởng chừng như vô tình này có phải do nàng sắp xếp để tôi chứng kiến mà từ bỏ hay không.

- Đi. Chào anh Tiến. Gặp lại anh sau nhé - Chàng trai tiếp lời nàng rồi quay sang tiếp tục tíu tít với nàng

- Đi về đi, mẹ tớ làm nem cua bể cậu thích đấy.

Tôi gật đầu chào rồi nhìn theo bước chân họ rời đi. Họ tay nắm tay dung dăng dung dẻ trên đường. Trông nàng vui lắm, ríu rít nói cười với chàng ta. Thỉnh thoảng chàng ta kéo nàng sát lại gần ôm ngang vai nàng. Thỉnh thoảng chàng ta tiến lại gần hôn lên mái tóc nàng. Họ không ngần ngại trao nhau những cử chỉ thân mật ôm ấp, hôn môi.

- Nhìn đôi trẻ đến tôi cũng muốn yêu thêm lần nữa - Bác bán nước lại bình luận.

Tôi nhìn họ đi khuất dần về phía đầu đường. Tôi lấy xe đuổi theo, đi sau họ quan sát. Họ vẫn tíu tít kể chuyện nói cười. Có lúc đuổi bắt trêu đùa nhau, có lúc tình cảm dịu dàng với nhau. Tôi theo họ đến trước một ngôi nhà nhỏ gần Giảng Võ. Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên. Bà ta nhìn thấy họ thì ríu rít mừng rỡ:

- Thu đấy à, vào đi con. Hôm trước bác làm mứt gấc gửi mẹ, con ăn thử chưa?

- Dạ con chào bác. Mứt ngon lắm bác ạ. Con ăn hết một nửa rồi. Còn phải làm gì không ạ?

- Không phải làm gì hết. Bác vừa rán nem xong rồi. Nhiệm vụ là ăn hết chỗ nem đấy thôi. Bác pha cả bát nước mắm không tỏi cho con rồi đấy.

- Còn nhiệm vụ nữa là lấy tớ - chàng trai nói chen vào.

- Lấy cái đầu cậu ý - nàng giơ tay cốc lên trán cậu ta.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Họ đi vào nhà mà tôi vẫn cảm giác nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ. Cảnh gia đình hạnh phúc, tình yêu viên mãn đó, tôi cũng đã từng mơ ước nhưng chưa bao giờ chạm được tới. Tôi càng khó chịu, thất vọng và ganh ghét. Tại sao ông trời lại bất công, tại sao trên đời lại có những con người may mắn đến thế. Tại sao có người có tất cả, còn có người không có gì trọn vẹn như tôi. Tôi điên cuồng ghen tị với hạnh phúc của họ. Nàng không thể là của ai khác ngoài tôi. Tôi không thể để mất nàng được. Chỉ có thằng điên mới không cố gắng để chiếm lấy nàng. Người yêu thì sao chứ? Ngay cả đã kết hôn rồi tôi cũng không từ bỏ ý định chinh phục nàng. Chẳng phải tôi cũng đã từng có một đời vợ sao?

Tôi gần như không thể giữ được bình tĩnh, phóng xe như một thằng vừa nốc thuốc kích thích trên đường. Hình ảnh họ gần gũi yêu đương nhau ám ảnh tôi không dứt. Cả chiều hôm đó tôi không làm được việc gì nên hồn. Cả đêm đó tôi cứ dằn vặt thao thức, tôi phải làm gì để có được nàng? Thằng con trai kia đúng là rất có điều kiện, đúng là hợp đôi với nàng, nhưng thế thì sao? Nó cũng chỉ là một thằng trẻ con mặt búng ra sữa, làm sao có thể so sánh với người từng trai như tôi, làm sao đa tài hiểu biết nhiều lĩnh vực như tôi. Hơn nữa, ở công ty tôi được mọi người trong vọng. Rất nhiều đại lý khen tôi lên mây. Tôi chắc chắn mình là một người nổi trội. Và tôi biết, tôi chắc chắn là một người tình tuyệt vời. Tôi tin là nếu có cơ hội, nàng cũng sẽ không dứt được khỏi những mê mệt tôi đem đến cho nàng. Nhưng nàng không giống những đại lý, những người phụ nữ mà tôi từng gặp. Nàng không dễ dãi, thậm chí tôi còn có cảm giác nàng rất giữ kẽ trong quan hệ khác giới. Hình như, nàng muốn dành tất cả bản thân mình cho một mình chàng ta thôi. Tôi thật sự không ngờ, với những gì tôi biết về nàng, nàng lại thản nhiên biểu lộ những cái ôm, những nụ hôn với cậu ta ngay chốn đông người như vậy.

Cơn ghen đang hành hạ tôi điên cuồng. Tôi cần phải giải toả. Tôi nhắn tin cho Dung muốn gặp mặt. Hôm sau tôi xin nghỉ ốm, và đợi Dung ở nhà (lúc này tôi đã thuê nhà ở ngoài một mình). Tôi đặt hết sự thèm thuồng khát khao với nàng trên người Dung, tưởng tượng rằng tôi đang được thưởng thức thân thể ngọc ngà của nàng. Cảm xúc tột đỉnh và lần đầu tiên tôi có một cám giác thật khác. Một cảm giác thoả mãn ngập tràn không phải thể xác mà là trong tâm hồn. Tôi lờ mờ đoán rằng đó chính là hạnh phúc thật sự. Tôi yêu Thu quá mất rồi. Tôi phải làm gì? Tôi sẽ chết mất nếu nàng thuộc về người khác.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Thấy tôi có phản ứng khác lạ, Dung châm một điếu thuốc, nằm bên cạnh hỏi chuyện:

- Trông anh rất giống như đang thất tình. Phải lòng cô nào rồi à?

Tôi cũng châm một điếu rồi suy tư, không trả lời Dung ngay.

- Vừa rồi anh rất khác. Em rất thích. Có phải anh nghĩ em là cô ấy không?

Tôi vẫn không trả lời, chỉ đốt thuốc. Trang cũng rít một hơi thở ra lùm khói rồi cảm thán:

- Chà em rất tò mò muốn biết ai mà lại có thể khiến thầy Tiến của chúng ta tương tư như thế này.

Tôi quay sang nhìn Dung, tôi không muốn nghĩ nữa, nếu không tôi sẽ điên mất. Tôi quần nhau với Dung mệt nghỉ cả ngày hôm đó như một liều thuốc phiện giúp tôi không phải nghĩ đến Thu. Trái với sự đau khổ của tôi, thì Dung lại rất khoái chí vì nàng nghĩ dù tôi dành tình cảm cho người khác nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cơ thể nàng.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Hôm sau là cuối tuần, tôi nhận được tin nhắn của một đồng nghiệp ở công ty: Vân. Nàng hơn tôi 6 tuổi nhưng cũng có ý với tôi. Nàng không đẹp nhưng ăn nói khéo léo. Nàng đã có chồng và sinh được một cô con gái, nhưng khi có bầu, nàng bị cảm và sinh ra cháu bé bị thiểu năng. Khỏi cần phải trình bày nhiều, tôi cũng biết nàng có một gia đình không hạnh phúc. Có lẽ một phần là do đứa con khiến cuộc hôn nhân của nàng bế tắc, vì nghe nói nàng không sinh được nữa. Chồng nàng theo như nàng kể, là người tử tế, dù nàng không thể sinh con nữa nhưng cũng vẫn yêu thương gia đình, không lăng nhăng bồ bịch. Tuy vậy chồng nàng không tâm lý, không biết xoa dịu nàng lại rất khô khan. Hàng ngày sống với người chồng ít nói, chăm sóc đứa con không chịu lớn, nàng rất mệt mỏi và chán nản. Tôi hiểu, nàng thiếu thốn tình cảm. Vì vậy nàng rất gần gũi với tôi, vì tôi tâm lý lại khéo ăn nói. Trước mặt mọi người chúng tôi như một cặp bài trùng làm việc ăn ý như chi em thật sự. Tôi cũng gọi nàng là "chị" xưng "em". Nhưng tôi biết, nàng mong chờ hơn thế ở tôi. Trước hết là sự cảm thông và chia sẻ như một người bạn tri kỷ. Sau đó, thầm kín là chuyện chăn gối. Khi nàng kể về người chồng khô khan của mình, tôi hiểu nàng ngầm nói rằng anh ta kho khan trong cả chuyện vợ chồng. Dù vậy, tôi cũng chưa bao giờ chạm đến nàng. Dù sao, chúng tôi cũng làm việc chung, tôi không muốn có chuyện phức tạp. Hơn nữa, nàng cũng không phải là người đẹp đến nỗi khiến tôi bất chấp dị nghị trong công ty.

Vân nhắn tin hỏi thăm tôi ốm đau ra sao, rằng ở công ty hôm trước có vài việc quan trọng xảy ra vậy mà tôi không có mặt. Thật lòng mấy ngày qua tôi cung không quan tâm lắm đến chuyện công ty, vì tôi đang mải nghĩ đến Thu. Nhưng vì tôi đang rất hy vọng trong vài năm tới tôi sẽ được cất nhắc thăng chức lên lãnh đạo, nên tôi cũng rất tò mò không biết chuyện gì xảy ra và có ảnh hưởng đến mình không. Vân nhắn tin như vậy, tôi đoán có lẽ có liên quan đến tôi. Tôi trả lời Vân lịch sự rồi hỏi có chuyện gì. Vân nói chuyện này không bàn qua điện thoại được, nên muốn đến nhà thăm tôi và tiện thể nói chuyện luôn. Tôi đồng ý. Bỗng dưng tôi có cảm giác Vân đang cố tình tạo ra tình huống để chúng tôi ngã vào nhau.

Sự đau khổ tôi đang phải chịu đựng vì chuyện với Thu khiến tôi điên dại như muốn phá đời. Tôi muốn nếm trải vợ của người khác, cái cảm giác mình cướp được vật đã là của người ta, có lẽ sẽ xoa dịu tôi phần nào. Vì vậy, tôi cũng sẵn sàng nếu Vân mở lời.

Tôi dọn qua loa nhà cửa, trải lại ga giường thơm tho rồi đặt một bông hồng trên giường trong trường hợp cần dùng đến. Tôi mặc quần đùi và áo phông mỏng. Đúng, hình như tôi không đẹp trai nhưng trông rất kích. Có tiếng chuông cửa. Tôi bình thản ra mở. Vân nhìn thấy tôi thì hơi sững người, rồi bình luận:
 
Top