Em không yêu thầy. Em không có tình cảm nam nữ với thầy.
Nàng nói giọng lạnh tanh, còn tôi thì chết trân. Nàng có thể tự lừa dối mình giỏi như vậy sao?
- Tôi không tin. Thu đang tự lừa dối mình. Tôi biết Thu có tình cảm với tôi. Có lẽ Thu thấy cuộc sống quá khứ của tôi phức tạp nên mới tự dối mình.
- Em nghĩ người tự dối mình là thầy. Em rất cảm thông với hoàn cảnh của thầy, nhưng tình cảm nam nữ thì không. Hôm nay em nhắn thầy ra đây để nói rõ với thầy. Em không ngốc. Em biết thầy đang lợi dụng Hoa (bạn nàng) để tiếp cận em. Hoa đang buồn về chuyện tình cảm của mình, thầy đừng lợi dụng người khác như thế.
- Tôi không tin là Thu không hề yêu tôi một chút nào.
Nàng bật cười, gần như khinh bỉ (tôi nghĩ vậy)
- Thu đừng coi thường tôi
- Em chưa bao giờ coi thường thầy, cũng như chưa bao giờ coi thường ai. Chính thầy là người tự coi thường mình.
Tôi không thể chấp nhận được việc nàng đang nói. Rõ ràng là nàng yêu tôi nhưng lại cố tình nói những lời xa lánh tôi.
- Thu lớn rồi. Tình cảm của mình thì phải tự đấu tranh. Đừng vì chút khó khăn mà buông bỏ như thế.
- Em nói từ nãy đến giờ thầy không hiểu sao. Em chưa bao giờ có tình cảm với thầy. Em có người yêu rồi.
- Thu nói dối, có người yêu rồi sao còn rỗi rãi đi tập hát tập nhảy như vậy?
- Người yêu em đang đi du học
Tôi bất chợt nghĩ đến khoảng thời gian bên Malai của mình rồi cười ngạo nghễ chế giễu nàng.
- Người yêu Thu 100% là có người khác bên đó. Bởi vì chẳng tội gì. Tôi đã từng đi du học tôi biết. Thằng con trai chẳng mất gì cả. Phải cực kỳ chín chắn và bản lĩnh mới vượt qua được. Người như tôi sẽ không gặp được lần thứ 2. Thu và bạn trai cũng chưa có ràng buộc gì, tại sao người ta phải giữ?
Tôi nói giọng hiểu biết và trai đời nhất có thể. Như là khuyên nhủ Thu đừng mù quáng yêu thàng bạn trai kia nữa, còn có yêu tôi hay không cũng không sao. Ít nhất tôi cần phải bác bỏ lí do mà nàng từ chối tôi. Nhưng, trái với suy nghĩ của tôi rằng nàng sẽ lung lay, nàng chỉ mỉm cười, nhìn tôi rất "thương hại":
- Em không biết những người thầy gặp là ai, nhưng em có rất nhiều bạn bè là nam giới đang du học, và tất cả bọ họ đều chung thuỷ. Ai em cũng có quyền nghi ngờ nhưng bạn trai em thì không.
- Thu có tự tin quá không? Thu còn ngây thơ lắm. Bọn con trai mới lớn, đối với chúng nó thì bản năng là quan trọng nhất.
Nàng lại nhìn tôi nản lòng:
- Em không hiểu môi trường sống của thầy thế nào mà lại khiến thầy nhìn mọi việc tiêu cực như thế. Em rất tin tưởng người yêu mình. Chúng em sống xa nhau thật, em sẽ phải chờ đợi 4 năm thật, nhưng em thấy rất vui. Trái tim chúng em gần gũi nhau là được. Có lẽ thầy không hiểu, tình cảm của bọn em còn gắn bó hơn cả tình yêu. Bọn em quen nhau và lớn lên cùng nhau. Không có sự kiện nào trong cuộc sống là không có nhau. Nhiều lúc em cũng tự hỏi, vụ nổ Big Bang liệu có phải chỉ có mục đích duy nhát là tạo ra người ấy và để 2 đứa gặp được nhau trên đời. Em đoán là nếu thầy đã từng trai qua tất cả những kỉ niệm như chúng em, thầy sẽ không bao giờ nghĩ muốn ở bên một ai khác nữa. Em không biết thầy lấy đâu ra ý nghĩ rằng em yêu thầy. Em xin lỗi nếu một vài biểu hiện của em có thể khiến thầy hiểu lầm hay nghĩ xa xôi, nhưng em đối với thầy cũng giống như em đối với những người bạn khác. Em không có tình cảm nào hơn thế.
Nàng nói một mạch với tôi cũng giống như nói với chính mình. Nàng không giấu giếm tình yêu sâu nặng và nỗi nhớ nhung da diết dành cho bạn trai ngay trước mặt tôi. Nàng tự hào vì nàng được chờ đợi tình yêu của mình. Còn với tôi, cái cách mà nàng miêu tả tình yêu và những kỉ niệm của mình giống như là nàng đang xỉ nhục tôi vậy, như cười nhạo tôi không có nổi một tình yêu chân chính cho mình mới phải đi ngộ nhận của người khác. Tôi thấy buồn cười cho nàng, nàng quá mơ mộng và ngây thơ. Rồi tôi xem nàng sẽ xử lý như thế nào nếu tôi cứ tấn công như vũ bão. Rồi xem cả thằng bạn trai của nàng có thật sự chung thuỷ với nàng không. Tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh đó nên tôi biết. Có hơn 1 năm như tôi đa không chịu nổi, nói gì đến 4 năm. Tôi không thể tin được. Tuy vậy, để giữ chút sĩ diện cho mình, tôi cũng cứng rắn đáp trả nàng:
- Nếu Thu nói vậy thì tôi xin lỗi đã ngộ nhận nhé. Nhưng mà nói thật tôi thấy thương Thu. Tin tôi đi, bạn trai Thu chắc chắn đang hoặc sẽ có người khác, chỉ là Thu có biết hay không thôi.
Nàng điềm đạm nhìn tôi, lắc đầu thở dài rồi xách túi đứng lên. Lúc nàng quay đi, tôi vô cùng tức giận. Tôi cảm giác cái tôi của mình bị tổn thương. Tôi đã nghĩ nàng sa vào lưới tình của tôi và cuộc gặp mặt này của chúng tôi để nàng bày tỏ lòng mình. Vậy mà nàng lại thản nhiên kể chuyện tình yêu của mình cho tôi nghe như thể tôi là thằng dở hơi cu bám đuôi nàng vậy. Tôi chạy theo ôm chầm lầy nàng từ sau lưng
- Em nhất định phải yêu tôi - Tôi như một thằng điên ghì chặt lấy nàng, nghiến răng ken két nói. Tôi cũng tin rằng một cô thiểu tư như nàng thích cảm giác kích thích mãnh liệt thế này chứ không thể nhẹ nhàng đáng yêu như những gì nàng kể.
Nàng giãy giụa một lúc trong vòng tay tôi, kêu tôi buông ra, rồi đến nạt nộ tôi phải tự trọng này nọ mãi không được. Tôi thì đang vùi mặt trong tóc nàng, hít lấy mùi thơm phức trên tóc. Tôi thèm cảm giác này quá, thèm cảm thấy nàng là của mình. Tôi không thể để nàng vuột khỏi tay mình được. Nếu đã gặp được nàng trong đời, sau này tôi còn có thể yêu ai, lấy ai khác? Tôi sẽ luôn so sánh với nàng. Một lúc cố gắng vùng khỏi vòng tay tôi không thành, nàng hô lớn:
- Em ơi, thanh toán!
Tiếng dép chạy lộp bộp trên cầu thang của người phụ vụ vang lên. Tôi đành buông nàng ra. Nang quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ vì đã rất cố gắng dùng sức và cũng rất tức giận, nhưng vẫn nén lại nói rất rõng rạc và bình tĩnh:
- Em đã nhìn lầm người. Em không muốn gặp thầy. Đừng bao giờ liên lạc với em nữa.
Vì có người phục vụ ở đó nên tôi chẳng thể làm gì. Tôi nhìn nàng rời đi. Nhưng trong lòng tôi tự hứa nhất định không được bỏ cuộc. Mục tiêu càng khó, càng cần nhiều cố gắng, càng hứng thú chinh phục.