• Xamvn đã chuyển sang Xamvn

    Nhóm share hàng, và bốc phốt hàng lởm 👉 checkerviet

Tình dục - nuôi dưỡng mà cũng giết chết tình yêu (Câu chuyện của một thằng đàn ông hư hỏng).

vannguyen1994

Dân Chơi
- Tôi đã cho các vị một vật báu, hãy biết sử dụng thật hiệu quả - Ông nhấn mạnh từ "sử dụng" khiến cả văn phòng cười ồ. Tất cả mọi người đều ngó lơ tôi và mọi sự tập trung bây giờ là dành cho cậu ta. Tôi biết, cậu ta đã ghi điểm tuyệt đối trong lòng tất cả nhân viên.

- Còn ai có câu hỏi gì nữa không?

Một cánh tay giơ lên, đó là cô bé lễ tân trẻ của công ty:

- Xin hỏi GĐ có người yêu chưa ạ?

Cả văn phòng lại cười ồ lên. Các chị cứ nhao nhao "đúng rồi, GĐ có người yêu chưa thế". Cậu ta cười ngượng càng khiến mọi người hưng phấn. Tôi thì cay đắng nhìn cậu ta cướp mất ánh hào quang của mình.

- Tôi có một người bạn gái tuyệt vời, cô gái xinh đẹp và đáng yêu nhất trên đời mà tôi từng gặp. Đừng hiểu lầm, ý tôi là tôi nghĩ người phụ nữ nào cũng tuyệt vời theo cách của họ. Nhưng nếu các anh chị biết rằng cô ấy đã đánh cắp trái tim tôi từ năm 4 tuổi thì chắc các anh chị sẽ tin rằng có những người sinh ra để dành cho nhau.

- Wah lãng mạn quá. Hôm nào giám đốc giới thiệu đi. - cả văn phòng nhao nhao lên trêu cậu ta. Tôi tái mặt nghe cái cách mà cậu ta giới thiệu về Thu. TGĐ giơ tay để giữ trật tự.

- Được rồi, buổi giới thiệu đến đây thôi. Mọi người sẽ có cơ hội làm việc với nhau. Nhưng đừng có thấy cậu ấy hiền lành mà bắt nạt nhé.

- Tôi có mang một ít bánh kẹo làm quà, mọi người cứ tự nhiên nhé - Cậu ta nói rồi đưa 2 túi quà cho cô bé lễ tân để chia cho mọi người.

Tôi thất bại rồi. Chưa biết cậu ta làm việc thế nào, nhưng cậu ta đã tạo ra ấn tượng hoàn hảo với tất cả mọi người. Tôi nhìn viễn cảnh sự nghiệp của mình tại công ty này mà ngán ngẩm. Cậu ta sẽ là cấp trên của tôi. Tôi không thể giấu nổi vẻ hậm hực dù đã rất cố gắng. Tuy vậy, không một ai để ý đến tôi nên không ai xì xào gì về việc tôi hỏi móc m ỉa cậu ta cả. Cậu ta kê một cái bàn ra ngồi chung với chúng tôi chứ không ngồi phòng riêng, với tư tưởng cậu ta là đồng nghiệp chứ không phải Sếp. Phòng riêng đó chỉ dùng để tiếp khách VIP.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Ngay hôm sau đó tôi được gọi lên gặp TGĐ. Tôi có hơi hy vọng. Không biết TGĐ có phải có kế hoạch đặc biệt gì cho tôi không. Tôi chuẩn bị tâm thế tự tin nhất có thể và hoàn toàn tin tưởng vào tài hùng biện của mình. Có thể, sau khi nói chuyện với tôi, TGĐ sẽ nghĩ lại, sẽ giao trọng trách quản lý chi nhánh cho tôi, hoặc ít nhất cho tôi cơ hội cạnh tranh.

Tôi được thư ký dẫn vào phòng. TGĐ đang phê duyệt công văn, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống với phong thái tự tin nhất, tôi tin rằng với tư thế đĩnh đạc của mình, hoàn toàn phù hợp để làm lãnh đạo. Tôi có để ý TGĐ liếc tôi một cái rồi mỉm cười. Tôi càng tự tin và chờ đợi hơn vào một cơ hội sắp được đề cập. TGĐ ký xong tài liệu thì đi ra ngồi thoải mái đối diện tôi. Tôi cũng tự tạo cho mình tư thế thoải mái nhất để thể hiện phong thái người thủ lĩnh. TGĐ nhìn tôi cất lời:

- Anh là Tiến, phòng đào tạo?

- Ông cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Thomas.

- Anh có biết tôi muốn gặp anh để bàn luận về việc gì không?

Tất nhiên tôi không thể nói ra ý nghĩ thật sự của mình, vì như thế thì hơi tự tin thái quá, nên tôi cười rất tham vọng trả lời:

- Tôi không biết chính xác, nhưng tôi hy vọng là vì một lý do gì đó tốt cho sự nghiệp của tôi ở công ty

TGĐ cười gật đầu như là rất ấn tượng với câu trả lời của tôi

- Có phải, anh không phục khi chúng tôi giao cho Eric vị trí GĐ chi nhánh?

Tôi hơi bất ngờ khi TGĐ nói vậy. Câu hỏi trực diện và rât khó trả lời. Dù vậy, tôi biết với bọn Âu Mỹ này, tự tin là cái quyết định thắng lợi. Vì vậy, tôi cũng trả lời thẳng thừng.

- Phải. Tôi không phục. Tôi biết cậu ta học giỏi, cậu ta có thể có một vài ý tưởng hay. Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có mình cậu ta mới làm được. Cậu ta nói thì rất hay nhưng làm thì thế nào?

TGĐ tỏ ra rất hứng thú với cách tôi đặt nghi vấn về Ngọc. Ông gật đầu rồi cười.
 

Nam Co Don

Dân Chơi
".. Rất tự ti với khuôn mặt... tôi làm hoạt náo viên.."
Văn vở còn nhiều câu, đoạn ko logic.. Rốt cục lại chỉ tả theo cảm tính... Tầm các konku non non thì thấy ok đấy...Konku tầm tầm xíu là sẽ ko thể đọc hết phần mở đầu!!!
 

vannguyen1994

Dân Chơi
".. Rất tự ti với khuôn mặt... tôi làm hoạt náo viên.."
Văn vở còn nhiều câu, đoạn ko logic.. Rốt cục lại chỉ tả theo cảm tính... Tầm các konku non non thì thấy ok đấy...Konku tầm tầm xíu là sẽ ko thể đọc hết phần mở đầu!!!
Em chỉ viết lại theo truyện của ông toimuonduocyeu, mà ông ấy không chơi webtretho nữa. Bác hỏi em, em biết hỏi ai ?
 

vannguyen1994

Dân Chơi
- Ý cậu là Eric chỉ biết nói?

- Ý tôi là tôi không phủ nhận năng lực của cậu ta. Nhưng có thể cậu ta không phải là người giỏi nhất.

- Vậy, theo anh thì anh giỏi hơn Eric và xứng đáng với vị trí đó hơn?

- Tôi chỉ muốn nói, cậu ta may mắn vì có cơ hội. Và cậu ta không phải cạnh tranh với ai.

TGĐ cười, ra điều đăm chiêu, nhìn tôi rất sâu như là đánh giá xem tôi như thế nào.

- Đại ý là, cậu nghĩ nếu như 2 người có cùng cơ hội như nhau, thì cậu có thể chứng minh rằng mình xứng đang với vị trí đó hơn Eric?

TGĐ có cách nói rất trực diện, bắt người ta phải trả lời có hoặc không chứ không thể nói lòng vòng. Tôi bị dồn như vậy nên cũng mạnh miệng trả lời "phải". TGĐ lại gật đầu, ra điều hiểu ý và thông cảm.

- Được, vậy tôi cho anh cơ hội cạnh tranh. Lúc Eric được gọi đến gặp mặt tôi 2 năm trước, tôi chỉ hỏi cậu ta 1 câu. Bây giờ, tôi sẽ hỏi anh câu đó. Nếu anh cho tôi một câu trả lời ấn tượng và hợp lý hơn Eric, tôi sẽ suy nghĩ lại việc chỉ định chức GĐ chi nhánh.

Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.

- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?

Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.

- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.

- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?

Một câu hỏi mở. Tôi suy nghĩ rất nhanh. Sử dụng kỹ năng phỏng vấn và đàm phán, tôi liếc mắt khoảng 3 giây rồi bắt đầu bài diễn thuyết của mình:

- Điều tôi tự hào nhất là trở thành nhân viên của công ty và được làm việc dưới quyền TGĐ. Theo tôi được biết, TGĐ là vị TGĐ tập đoàn trẻ nhất từ trước đến nay của một tập đoàn tài chính phi ngân hàng...

Tôi say sưa tâng bốc công ty và TGĐ với những lời hoa mỹ nhất có thể. TGĐ có vẻ rất khoái trí với bài diễn văn của tôi, và nhìn ông thật sự bị thuyết phục. Tôi biết, tôi đã có cơ hội. Thằng nhóc con kia làm sao có đủ kinh nghiệm xử lý tình huống như tôi? Tôi kết thúc đầy tự tin với quyết tâm muốn làm việc cho công ty trọn đời. TGĐ vỗ tay cười rất ưng ý. Sau một lúc, ông từ tốn nhìn tôi cười và nói:

- Tôi thật sự đánh giá thấp anh. Anh rất giỏi.

Tôi cười thầm trong bụng, nhưng để hạ màn hoàn hảo, tôi đối đáp trơn tru.

- Đó là nhờ sự lãnh đạo anh minh của TGĐ.

- Tôi rất ấn tượng với câu trả lời của anh, rất hùng hồn, rất thuyết phục. Ngôn từ sinh động, câu cú cấu trúc đâu ra đấy thật sự rất đi vào lòng người.
Đó là một đáp án hoàn hảo.

- Cảm ơn TGĐ.

- Tuy vậy, chúng ta nên thành thật với nhau, đó không phải là những gì anh thật sự nghĩ.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Không, tôi... - Tôi chưa kịp nói hết thì TGĐ đã ngắt lời.

- Để tôi nói hết. Đó không phải là những gì anh thật sự nghĩ. Đó chỉ là đáp án cho câu hỏi của tôi. Nếu tôi hỏi 100 người thì sẽ có 99 người trả lời như thế. Trong đó, tôi tin anh là người trả lời hay nhất. Nhưng (TGĐ nhấn mạnh rất to), tôi không cần một đáp án, tôi cần một ý tưởng. Bỏ qua những câu chữ rườm rà lọt tai, nội dung câu trả lời của anh cũng giống 98 người còn lại, không có gì mới mẻ.

Giống như người "thợ hát", không có gì chê trách về kĩ thuật thanh nhạc của họ, nhưng tôi không gọi họ là "Ca sĩ", vì họ không hát bằng tâm hồn của mình. Anh cũng như vậy. Anh trả lời như thế vì anh nghĩ tôi sẽ thích câu trả lời đó, mà tôi cũng thích thật, ai mà chẳng thích được khen. Nhưng bấy nhiêu đó không thể đưa anh lên làm người lãnh đạo. Tôi tìm người thứ 100, và Eric là người ấy.

- Đó thật sự là những gì tôi nghĩ... tôi cố gắng vớt vát

- Không không, đừng có thanh minh hay tự dối lòng mình. Tôi không phải trẻ con. Anh biết tại sao câu trả lời của anh không đạt không?

Tôi lắc đầu. Tôi nghẹn họng không biết phải nói gì nữa.

- Vì những người trả lời như thế, là những người chì biết nói mà không biết làm.

- TGĐ, tôi nghĩ ông hơi quá lời.

- Với tư cách là người lãnh đạo, anh cần phải nghĩ ra những ý tưởng mới. Sẽ thế nào nếu anh làm những việc rập khuôn như những người đi trước nhưng được diễn đạt khác đi bằng những lời lẽ hùng hồn hơn? Công ty bao giờ mới tiến lên được?

Bây giờ thì tôi hiểu. Tôi hơi hối hận vì câu trả lời của mình. Nhưng tôi không biết phải thoát ra khỏi tình thế bẽ bàng này như thế nào. TGĐ có vẻ biết tôi đang nghĩ gì, nên tiếp lời.

- Anh có tò mò muốn biết câu trả lời của Eric không?

- Vâng. Anh ta nói gì?
 

along9777

Học Đòi
".. Rất tự ti với khuôn mặt... tôi làm hoạt náo viên.."
Văn vở còn nhiều câu, đoạn ko logic.. Rốt cục lại chỉ tả theo cảm tính... Tầm các konku non non thì thấy ok đấy...Konku tầm tầm xíu là sẽ ko thể đọc hết phần mở đầu!!!
cao nhân xin chỉnh sửa, hay viết một bài hay cho mn thưởng thức đi ạh
 

vannguyen1994

Dân Chơi
- Cậu ta nói, điều cậu ta tự hào nhất là tình yêu với người bạn gái của mình.

Tôi hơi ngỡ ngàng với câu trả lời đó. Tôi cười bật ra, hơi có ý "khinh thường", thậm chí cười chê TGĐ sao lại đánh giá cao một câu trả lời buồn cười như thế. Đành rằng có thể đó là câu trả lời thật lòng, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả. TGĐ mỉm cười nhìn tôi:

- Có phải anh đang cười nhạo đó là câu trả lời rất không chuyên nghiệp không?

- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vâng, tôi thật sự nghĩ đó là câu trả lời buồn cười nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

- Cậu biết tại sao tôi thích câu trả lời đó không?

- Thật lòng tôi không hiểu.

- Vì điều đó chứng tỏ cậu ta là một con người có tâm và có tầm. Có tâm thì rất rõ rồi. Họ gắn bó với nhau từ thời thơ ấu. Đó là một tình yêu đáng ngưỡng mộ. Có tầm vì cậu chỉ có thể lãnh đạo một tổ chức như công ty chúng ta phát triển mạnh mẽ nhất bằng cách khơi gợi cảm hứng. Và cậu biết đấy, tình yêu là cảm hứng mãnh liệt nhất của con người. Tất nhiên, chỉ có cảm hứng thôi thì chưa đủ. Có lẽ tôi không cần nói cậu cũng biết, cậu ấy là một người có trí tuệ đáng ngưỡng mộ.

Tôi không thấy có lí do gì để không tin tưởng vào thành công của thị trường khi giao cho cậu ấy. Giống như bài phát biểu của cậu ấy sáng hôm qua, cậu ấy có một tấm lòng. Và rõ ràng là cậu cũng chứng kiến cách cậu ấy truyền nhiệt huyết cho người khác bằng sự chân thành của mình. Chẳng vậy mà cậu ấy có thể gọi tên từng người và hiểu rõ về hoàn cảnh của họ. Tôi tin rằng dù anh đã làm việc ở đây một vài năm nhưng anh cũng không thể nắm hết được những thông tin này.

- Tôi không thích tọc mạch vào chuyện người khác.

- Quan tâm và can thiệp là 2 chuyện khác nhau. Tôi nghĩ anh hiểu điều này. À phải, anh nói đến cơ hội. Anh nến biết, người khá thì sẽ chờ cô hội đến để nắm bắt, nhưng người giỏi sẽ tự tạo cơ hội cho mình. Anh thắc mắc tại sao anh không có một cơ hội công bằng với Eric. Anh nhầm, tôi không ngẫu nhiên chạy ra đường và túm lấy cậu ấy rồi đưa cho cậu ấy cơ hội. Cậu ấy là người đã dùng rất nhiều cách để tiếp cận tôi, đưa bản thảo kế hoạch tái cơ cấu cho tôi. Cậu ấy tự tạo cơ hội cho mình.

- Tôi không có ý nói cậu ta không giỏi. Tôi chỉ là...
 

vannguyen1994

Dân Chơi
- Tôi biết. Anh không phục vì cậu ta trẻ tuổi? Anh bạn của tôi, thế giới ngoài kia không quan tâm đến gì khác là kết quả anh làm được những gì. Tôi biết anh cũng là một người rất có năng lực. Nhưng năng lực của anh là trong ngắn hạn. Còn người lãnh đạo cấp cao cần phải nhìn dài hạn. Điều đó không có nghĩa là anh sẽ không bao giờ trở thành lãnh đạo cấp cao.

Miễn là anh chỉ cho chúng tôi thấy anh có tâm nhìn, và như tôi đã phân tích, anh có "cái tâm". Còn tại thời điểm hiện giờ, tôi không muốn có bất kì hiềm khích nào xảy đến với Eric chỉ vì định kiến rằng cậu ấy trẻ nên không làm được việc. Anh hiểu ý tôi phải không anh Tiến, hay Thomas?

- Vâng.

Tôi hiểu. Cuộc nói chuyện này không phải là để tâng bốc tôi, không phải để đề bạt tôi, thậm chí cũng không phải để kiểm tra năng lực của tôi. Nó chỉ có một mục đích duy nhất ngay từ đầu là nhắc nhở tôi đừng có gây phiền hà cho thằng chó kia. Tôi uất hận vô cùng. Tại sao tự nhiên lại xuất hiện một thằng công tử bột chiếm lấy tất cả những gì mà tôi mong muốn, tôi ước ao có được: vị trí, danh tiếng và cả tình yêu của Thu. Tôi vẫn không hiểu tôi có điểm gì thua kém?

Mặc dù rất căm phẫn, nhưng tôi biết, tôi không thể gây chuyện gì quá lộ liễu. TGĐ đã ra tối hậu thư như vậy, có nghĩa là ông ta rất đề cao Ngọc và nếu tôi phá hoại anh ta, tôi cũng chẳng thể sống yên. Nên tôi tạm thời áng binh bất động chờ thời cơ. Tôi cũng không tin trong vòng 6 tháng ngắn ngủi, nó có thể làm được gì to tát.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Guồng máy công ty bắt đầu hoạt động rất khác do những thay đổi mà Ngọc mang lại. Đó là điều khiến tôi rất ngạc nhiên. Đôi khi những thay đổi đó rất nhỏ thôi, nhưng nó lại tác động rất lớn đến tâm lý của công ty và đại lý. Tất cả mọi người làm việc hăng say và vui vẻ. Đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán, kể cho nhau nghe những câu chuyện của Ngọc, rồi suýt soa sao có người đàn ông hoàn hảo đến thế.
Sau 3 tháng, một vài công trình của công ty đã hoàn thành. Tinh thần của mọi người lên rất cao. Họ thật sự muốn đến công ty để làm việc và sục sôi lòng biết ơn để báo đáp những đãi ngộ rất tử tế mà công ty dành cho họ. Ngay cà nhân viên và đại lý của đối thủ cạnh tranh cũng đánh tiếng muốn gia nhập công ty tôi. Nói thật, đến lúc này tôi muốn bỏ việc. Tôi không thể sống dưới ánh hào quang của Ngọc. Tôi bị dằn vặt hàng ngày bởi sự ghen tức.

Báo cáo quý cho thấy doanh số tăng hơn 30% so với cùng kỳ năm ngoái. Tất cả mọi người đều hồ hởi. Ngọc gửi cho mỗi đại lý một phong thư cảm ơn, ký tên trên từng lá thư một chư không in chữ ký sẵn. Đại lý vô cùng cảm kích và tôn sùng chàng ta như thánh. Ngọc cũng tổ chức một chuyến đi du lịch ngắn ngày cho nhân viên văn phòng và đại lý cấp cao.

Tôi nghe bên tài chính nói, công ty chi tiền để ở khách sạn 3 sao với những bữa an trung bình thôi và cũng chỉ đài thọ cho nhân viên. Nhưng Ngọc tự bỏ tiền túi để nâng cấp thành resort cao cấp và cho phép gia đình đi cùng. Tất cả nhân viên đều lao vào làm việc như điên nhưng lại đầy phấn khởi. Thai độ nghiêm túc nhưng tinh thần thì phấn chấn vui vẻ, thoải mái như ở nhà.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Nói thật, tôi không thể phủ nhận cậu ta cũng có tài. Nhưng tôi không cam lòng thấy cậu ta cứ thành công rực rỡ như thế. Trước kia, tôi là ngôi sao trong văn phòng, ai cũng phải trầm trò tôi đa tài và giỏi giang. Nhưng từ khi Ngọc xuất hiện, tôi hoàn toàn bị bỏ quên. Tôi quyết tâm lợi dụng cơ hội đi nghỉ này để làm hoạt náo viên, để lấy lại vị trí của mình trong công ty. Cậu ta có thể tạm thời nắm giữ vị trí GĐ này, nhưng, tôi cũng không thể chỉ là một thằng tầm thường như những nhân viên khác. Tôi không có gia đình nên chỉ đi một mình. Tôi chuẩn bị cả đàn oóc. Tôi nhận nhiệm vụ tô chức đêm nhạc cây nhà lá vườn. Tôi thuê cả giàn âm thanh và dự định chính mình sẽ làm MC.

Chúng tôi đi Nha Trang. Buổi sáng họp mặt ở công ty để tất cả cùng ra sân bay. Nếu ai chẳng may đến muộn sẽ tự đi. Bình thường công việc tổ chức những buổi như thế này sẽ do tôi làm. Ai đến muộn, thường sẽ báo với tôi để tôi sắp xếp. Nhưng, Ngọc giao cho mỗi người một việc và chỉ quản lý chung. Dù đi khá đông nhưng mọi người lại rất ngăn nắp và đúng trật tự, khác hẳn với trước đây.

Tôi đang đứng hút thuốc nói chuyện với một số đồng nghiệp nam và chồng của một số đồng nghiệp nữ thì thấy một nhóm xì xào rất ồn ã. Tính tôi vốn muốn kiểm soát mọi việc nên nhập hội để xem có chuyện gì. Tôi nhìn thấy Thu, đang đứng bên Ngọc, bị bao vây bởi một đám nhân viên nữ. 2 người họ mặc áo đôi. Tất cả đều xúm xít khen nàng xinh đẹp và trong họ như "kim đồng ngọc nữ".

- Chị cũng cứ thắc mắc không biết thiếu nữ nào mà lại nắm giữ được trái tim của GĐ nhà chị. Bây giờ thì biết rồi. Xinh hơn cả hoa hậu thế này cơ mà. Đúng là một cặp trời sinh nhỉ!

- Dạ chị quá khen - nàng cười tít mắt trả lời.

- Thế bao giờ cưới? - Một nhân viên lớn tuổi hỏi rất tọc mạch.

- Ơ, em vẫn đang đi học chị ơi. Với lại, còn trẻ mà, cứ chơi đã chứ - Nàng thản nhiên trả lời.

- À chị nhầm chị nhầm, là GĐ nhà chị phải tìm cách nắm giữ trái tim em mới đúng - chị ta đá lông nheo sang Ngọc.

- Chị yên tâm. Thu đã hứa gả cho em rồi.

- Ai hứa gả cho cậu thế? Nhận vơ quá.

- Sao, cậu định chối hả? Nhận 2 cái kẹo của tớ hồi 4 tuổi nói là lớn lên sẽ lấy tớ mà? - Ngọc tỏ vẻ rất thản nhiên lên giọng trêu nàng. Cả hội cười phá lên, còn nàng thì tự nhiên véo tai Ngọc.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Tôi xót xa nhìn cảnh viên mãn của họ, được chúc phúc bởi tất cả mọi người. Suốt cả đường đi, họ không dính chặt nhau như những cặp tình nhân. Họ đi cùng với nhóm những người chưa lập gia đình, như những người bạn. Những nhân viên mang gia đình theo thì chăm lo cho gia đình mình.

Tôi không biết tự xếp vào nhóm nào, nên đành phải nhập nhóm với 2 người họ. Tôi nhớ đến những lời nàng nói, đúng, tình yêu của họ xây dựng trên tình bạn, nên trông họ rất giống 2 tâm hồn đồng điệu. Họ không cần phải tỏ ra yêu thương mãnh liệt, nhưng trong từng cử chỉ tự nhiên đều cảm nhận được sự quan tâm họ dành cho nhau. Tôi tự nhiên lại trầm tĩnh hẳn khi nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy.

Vừa đến nơi, tôi đã lao vào chuẩn bị cho đêm nhạc hội. Tôi không tin Ngọc có thể có nhiều tài lẻ như tôi. Tôi cần phải gây ấn tượng với tất cả nhân viên trong văn phòng, và Thu. Tôi biết nàng có thể nhảy và chơi đàn, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội để nhảy cùng nàng trước mặt tất cả mọi người, vừa làm Ngọc bẽ mặt, vừa được gần gũi nàng.

Mọi người về nhận phòng, ai nấy đều rât ưng ý và khen ngợi Ngọc chu đáo. Trong phòng còn có thiệp chào mừng rằng đây là một kì nghỉ để tỏ lòng biết ơn của công ty vì những nỗ lực trong công việc của nhân viên. Trên bàn có 2 chiếc vòng phát quang và mảnh giấy dặn dò tối nay nhớ đeo đến bữa tiệc. Tôi hơi bất ngờ. Tôi không biết Ngọc cũng biết làm những việc thế này.

Tôi đang loay hoay cùng một số nhân viên khu resort lắp điện cho sân khấu thì thấy Ngọc cùng một số nam nhân viên trẻ mặc đồ bơi đứng trên bể. Lúc này mới có 3h chiều. Trông Ngọc không cao to vạm vỡ nhưng khá rắn rỏi, tự tin. Rồi một hình ảnh hút mắt tôi. Thu đang tiến lại gần bể bơi trong bộ bikini màu phấn hồng. Nàng nổi bật với làn da trắng như sứ. Tóc nàng đã buộc gọn gàng. Đi cùng nàng là một số nữ nhân viên khác cũng đang mặc đồ bơi. Có lẽ lúc nãy tôi không tập trung nên không biết nhóm độc thân đã ủ nhau đi bơi.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Nàng vừa tiến lại gần bể vừa làm một vài động tác khởi động. Nàng không có thân hình bốc lửa, nhưng thon gọn và mềm mại, nữ tính đến lạ thường. Nàng đang đi khoan thai thì khựng lại, có vẻ như nhìn thấy Ngọc đang đứng trên mép bể. Nàng tăng tốc rồi lao rất nhanh đến đẩy Ngọc xuống hồ bơi, rồi tự mình nhảy xuống. Tất cả mọi người ồ lên cười vang rồi vỗ tay ầm ầm. Nhưng rồi tất cả đểu im lặng khi nhìn thấy họ bơi đôi. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào khiến cho mình muốn ngắm nhìn hơn thế. Họ lướt với nhau như 1 cặp cá heo, lúc thì lượn vòng quanh nhau, lúc thì bơi song song trên dưới quấn quýt với nhau.

Mọi người đứng trên bờ sau phút há hốc mồm kinh ngạc, tất cả vừa vỗ tay hò hét huýt sáo cổ vũ. "Đẹp đôi quá! Như vận động viên ý nhỉ!" - Anh nhân viên đang lắp loa cùng tôi cảm thán. Tôi thẫn thờ. Tôi không muốn tin rằng mình không còn cơ hội. Chẳng qua họ đã gắn bó với nhau rất lâu rồi nên mới ăn ý như vậy. Tôi cũng có thể tạo nên những thói quen mới cho nàng chỉ gắn liền với tôi, miễn là nàng cho tôi cơ hội.

Họ dừng màn bơi đôi trong tiếng vỗ tay của mọi người. Tất cả nhảy ùm xuống cùng nhau ríu rít. Người thì bơi, người thì bàn luận. Một lúc, tôi thấy Ngọc bế nàng đặt lên thành bể, nàng cúi xuống hôn chàng ta một cái rồi rời đi. Chàng ta ở lại tiếp tục bơi cùng đồng nghiệp. Lòng tôi đau như cắt khi thấy họ âu yếm gần gũi nhau như vậy. Tôi lợi dụng lúc mọi người không để ý, chạy về phía nàng đang đi.

- Thu!

Nàng ngoái đầu lại theo tiếng gọi của tôi.

- Thầy ạ.

Tôi nhìn nàng âu yếm. Khuôn mặt nàng thanh thoát dịu dàng khiến người ta chỉ muốn đặt lên đó những nụ hôn.

- Tối nay tôi sẽ giới thiệu tiết mục nhảy cổ điển. Tôi có thể mời Thu nhảy 1 bản không?

Nàng tỏ ra hơi ngạc nhiên về lời đề nghị của tôi.

- Em hy vọng là thầy đang nói đùa. Vì lời đề nghị này không được phù hợp lắm.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Tôi ngượng ngùng bẽ bàng, không biết đáp lại câu hỏi vặn của nàng thế nào, đành gật đầu. Nàng mỉm cười rồi rời đi.

6h tất cả mọi người tụ tập ngoài sân rộng. Sân khấu đã chuẩn bị xong. Tiệc buffet cũng đã được chuẩn bị. Mọi người lục tục lấy nước uống và nói chuyện phiếm. Mấy đứa trẻ con chạy nhảy đuổi nhau chí choé. Tất cả đều ăn mặc rất đẹp, giống như một buổi dạ vũ thật sự. Ai cũng đeo trên tay mình vòng phát quang khiến buổi tiệc lung linh ấn tượng đến mức nhân viên khu resort đều lơ là công việc hương ra phía chúng tôi theo dõi.

Tôi thấy mọi người vỗ tay thì nhìn ra hướng đó và thấy Ngọc trong bộ complê trắng và Thu trong chiếc váy satin châm gối màu ngà, trông họ rất tình cảm. Tôi gần như muốn phát điên khi chứng kiến cảnh đó. Lan(co bé lễ tân) đi ra phía tôi, giật míc trong tay tôi và nói muộn rồi, phải bắt đầu thôi.

- Xin mọi người chú ý lên sân khấu ạ.

Tất cả mọi người lục tục hướng về phía sân khấu. Tôi đang loay hoay tự dưng lại thành đứng trơ ra, không cầm mic nên lùi về phía sau cánh gà.

- Mọi người thấy thế nào ạ?

"Rất tuyệt", "Rất thoải mái" "Rất vui vẻ", "Rất đói" rồi tiếng cười rộ lên.

- Vâng, tôi biết. Nhưng trước khi lấp đầy cái bụng rỗng của mình, tôi xin mời chủ bữa tiệc ngày hôm nay lên phát biểu vài lời. Và các vị nhớ rằng, sở dĩ chúng ta có căn phòng đẹp thế này, được ăn đồ ăn ngon thế này là nhờ có nhân vật ấy. Xin mời GĐ Ngọc có vài lời - Tất cả vỗ tay rào rào, tiếng huýt sáo vang lên váng cả óc.

- Cám ơn chị Lan. Thật ra tôi chẳng làm được gì mấy nên không dám nhận lời chia sẻ vừa rồi của chị Lan. Tất cả những gì anh chị được hưởng ngày hôm nay là bởi vì anh chị đã làm việc rất chăm chỉ. Đó là anh chị trả công cho chính mình chứ không phải tôi. Thậm chí tôi còn phải cảm ơn anh chị vì đã trả lương cho tôi mới đúng. - Tiếng cười vang rần khắp sân.

- Vì vậy, hãy ăn hết mình, chơi hết mình, vui hết mình vì anh chị xúng đáng được như vậy. Cheers - Ngọc giơ li rượu cầm trong tay. Tất cả mọi người đồng loạt hô "cheers”.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Chờ mọi người ăn uống sau khoảng nửa tiếng, tôi quyết định thể hiện. Tôi cầm mic và lên sân khấu bắt đầu phô diễn bản thân mình.

- Chào các anh chị - Tất cả quay hướng ra phía sân khấu. Ánh mắt tôi thì hướng về Thu. Nàng đẹp quá, thánh thiện như một nàng tiến giáng trần.

- Chắc các anh chị đã ăn hòm hòm rồi. Sau đây tôi xin giới thiệu màn trình diễn văn nghệ do chính các nhân viên của chúng ta trình bày. - Cả sân vỗ tay rầm rầm - Tiết mục đầu tiên, để khởi động, tôi xin tặng anh chị một bài hát "Nếu em là người tình".

Lại một tiếng vỗ tay rầm rầm nữa vang lên. Tôi cất tiếng hát chăm chút nhất có thể, vừa tự chơi đàn vừa nhìn nàng đắm đuối. Tất cả tâm tư tình cảm tôi đặt hết trong bài hát. Nhìn từ trên xuống mới thấy nàng nổi bật thế nào, như một tia sáng từ mặt trăng chiếu xuống giữa đám đông tù mù. Khi tôi vừa hát xong và tiếng vỗ tay còn chưa dứt thì tiếng Lan lại vang lên.

- Cảm ơn thầy Tiến. Bài hát rất hay, còn ai ở đây cũng biết thầy hát hay rồi - Mọi người cười ồ lên - Các anh các chị, tôi được biết GĐ của chúng ta nhảy cổ điển rất đẹp.

Tiếng reo hò ầm ĩ đầy hứng khởi từ phía dưới. Tự nhiên tôi cảm giác mình như người thừa đứng trên sân khấu. Tôi giận con bé Lan kinh khủng. Tại sao nó làm việc không tổ chức gì cả, cứ cướp diễn đàn như vậy. Bên dưới vẫn cứ reo hò ầm ĩ và hướng về phía Ngọc.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
- GĐ biết phải làm gì rồi chứ ạ? - Huệ tiếp lời đầy trêu ghẹo.

Tôi đứng như tượng khi thấy Ngọc dắt tay nàng hướng lên phía sân khấu. Cùng với bộ cánh ton-sour-ton rất đẹp và dưới ánh đèn sân khấu, họ sáng rực như hạ trần từ chốn thần tiên. Họ trao đổi với nhau gì đó rồi nói với Lan. Sau một,hai phút, Lan tiếp lời.

- Vâng, và bây giờ các anh chị sẽ được thương thức một điệu nhảy tình cảm da diết, một màn trình diễn có một không hai, ai có máy quay xin hãy khởi động ạ. Xin giới thiệu điệu nhảy Rhumba, được thực hiện bởi GĐ Ngọc và bạn gái - Cả sân vỗ tay rầm trời.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Điệu nhạc vang lên, tình khúc Casablanca. Tôi choáng váng và hơi ngỡ ngàng trước sự phối hợp của họ. Họ như đang kể một câu chuyện tình bằng những động tác, những bước nhảy của mình. Cả sân im phăng phắc. Nàng thì dịu dang tha thướt, Ngọc thì cứng rắn mãnh liệt cùng với nhạc đệm rất tha thiết. Tôi quên mất, nàng từng được giải nhất đôi nhảy đẹp học sinh sinh viên thành phố. Bạn nhảy của nàng, có thể là ai khác? Họ kết thúc điệu nhảy bằng một nụ hôn. Hình ảnh quá đẹp, quá lãng mạn. Tôi không còn lời nào để nói.

Tất cả nữ giới trẻ trong công ty đều chết mê chết mệt Ngọc. Tôi hoàn toàn mất vị trí của mình. Tôi chán nản và điên cuồng với suy nghĩ mình đã mất tất cả. Tôi căm ghét Ngọc, cứ như thể thằng nhóc đó sinh ra để khắc chế tôi vậy. Tôi cáo mệt rồi về phòng, bỏ dở bữa tiệc.
 

vannguyen1994

Dân Chơi
Tôi nằm vật ra giường, cố gắng xua đi những hình ảnh êm ái hạnh phúc của họ, nhưng những tiếng đàn hát ngoài sân, nào là "điều giản dị", nào là "flying without wings" cứ như những nhát dao găm vào tim tôi. Tôi không tài nào chợp mắt được. Người tôi bứt rứt khó chịu. Đầu tôi như muốn nổ tung. Cho đến tận khuya khi tiếng nhạc đã dứt, tôi đoán bữa tiệc đã tàn, mà tôi vẫn không sao ru cho mình quên được.

Không, tôi không thể không có nàng. Tôi mặc quần áo rồi lao ra khỏi phòng và đi tìm nàng. Tôi gõ cửa phòng nàng nhưng không có ai mở cửa. Tôi đi dọc các hành lang, các chỗ nghĩ chân, nhân viên khu resort đang dọn dẹp những tàn dư của bữa tiệc. Tôi nhìn thấy nàng ngồi ngoài bãi biển, bên cạnh Ngọc. Nàng đang ngả vào vai Ngọc, còn Ngọc quàng tay ôm nàng. Họ đang ngồi quay lưng về phía tôi và hương ra biển. Tôi không giữ được bình tĩnh, tiến gần lại định phá bĩnh họ. Nhưng khi tôi đang bước lại gần, một giọng nói cất lên làm tôi giật mình:

- Thầy Tiến đi đâu mà mọi người tìm mãi không được.

Đó là Minh, một đại lý cấp cao trong công ty, khoảng hơn 40 tuổi. Minh nổi tiếng đứng đắn đàng hoàng và rất được lòng mọi người. Trong đầu tôi đang sôi sục ý nghĩ trả thù "tình yêu". Tôi biết Minh có một gia đình hạnh phúc. Tôi càng cáu gắt như thể Minh đang ra oai với sự bất hạnh của tôi vậy. Minh tiến gần về phía tôi, tay đang cầm một chai rượu. Minh nhìn về phía tôi đang hướng tới rồi tiếp lời

- Đúng là tình yêu cổ tích thầy nhỉ! Ai mà ngờ là có tình yêu từ năm 4 tuổi chứ! Em với xã nhà em yêu lâu lắm cũng chỉ từ hồi 17, 18 thôi.

Lời nói của Minh càng khiến tôi điên tiết. Đừng có khoe mẽ hạnh phúc với tôi nữa được không. Bỗng dưng tôi có ý nghĩ điên rồ là muốn phá vỡ hạnh phúc của Minh. Có thật sự là hạnh phúc không, hay chỉ là vỏ ngoài bọc đường? Còn thực sự, cô cũng chị là một người đàn bà có những ham muốn tầm thường. Chỉ cần một thằng giỏi làm chuyện đó, thì cô cũng chẳng nghĩ đến chồng lúc ở trên giường với nó. Thoáng nhìn thấy Minh cầm chai rượu trên tay, tôi hỏi Minh:

- Chị Minh mang rượu đi đâu đấy? À, em mua một chai để em với xã nhà em uống. Lần này bọn em không mang con theo, nên coi như làm lại đêm tân hôn. Phòng em cách âm. haha.

Tôi cau mày nhưng lòng lại như nhen nhóm một ý đồ. Muốn hạnh phúc ư? Đừng mơ nhé.

- Cho tôi xem chị mua chai gì nào?

Minh đưa tôi chai rượu.
 
Top
Tắt Quảng Cáo