Tôi yêu cầu cả lớp cung cấp số di dộng để tiện liên lạc, Thực chất là tôi muốn lưu lại số của nàng. Tôi mong chờ đến mỗi buổi học để được nhìn thấy nàng và bàn luận với nàng về một vấn đề nào đấy. Nàng trẻ tuổi nhưng không thiếu phần tự tin. Chỉ cần nói với nàng vài câu là tôi biết nàng rất thông minh và hiểu biết. Tôi nói chuyện với nàng bằng tiếng Anh vì cả lơp không ai hiểu chúng tôi nói gì. Tôi thường đưa ra 1 chủ đề để cả lớp bàn luận, còn tôi thì bàn luận với nàng. Tôi thích cái cách mà nàng sử dụng ngôn từ, rất giản dị mà lịch lãm.
Càng tiếp xúc với nàng, tôi càng cảm nhận nàng giống như một cô công chúa nhỏ, từ bé đến lớn được nuôi dạy với những quy tắc thanh cao, với sở thích và phong thái tao nhã lịch lãm của người Hà Nội gốc. Một phiên bản sông của một con búp bê trong lồng kính được chăm chút bao bọc, theo học ở những trường giỏi nhất và tốt nhất của thành phố, nếu không nói là cả nước. So với nàng, My cũng không cùng đẳng cấp.
Vì tôi có khuôn mặt đầy mụn nên nhìn nàng tôi càng bị thu hút. Tôi chưa thấy cô gái nào có làn da trắng trẻo nõn nà đầy sức thanh xuân đến thế. Thân hình nàng dong dỏng cao, không bốc lửa nhưng dáng nàng mềm mại và duyên dáng lạ thường. Mái tóc nàng đen bóng mượt mà khiến tôi cũng thắc mắc tại sao Unilever không bao giờ mời nàng đóng quảng cáo dầu gội đầu. Đặc biệt, nàng có nụ cười tuyệt đẹp với 2 chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu. Càng ngắm nàng, tôi càng không tin nổi tại sao ông trời lại ưu ái cho một người đến như vậy. Dù rất xao xuyến với nàng, nhưng tôi biết thân biết phận, tôi cũng không hề có ý định gì với nàng. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về nàng nhiều hơn.
Từ ngày gặp nàng, thế giới của tôi bớt u ám. Ít nhất tôi còn có một mối quan tâm nào đấy trong cuộc đời này. Tôi nghĩ đến nàng mọi lúc rảnh rỗi và tôi không viết nhật kí cho con nữa. Để tôi giải thích về cuốn nhật kí này. Hồi tôi và My quyết định ly hôn, My nói không muốn con bé sau này lớn lên trách mình, nên yêu cầu tôi là người đệ đơn ra toà. Nên nhìn từ ngoài vào, trên danh nghĩa thật ra là tôi bỏ vợ. Sau khi li hôn, My và gia đình My luôn làm khó làm dễ không cho gia đình tôi đón con bé về chơi, mà tôi thì chắc chắn là không muốn bước chân vào cái nhà đấy lần nào nữa (Sau khi li hôn 2 mẹ con My về ở với bố mẹ My). Vì vậy, tôi rất ít được gặp con.
Đã ít gặp nó, mà gia đình bên kia lại tiêm nhiễm vào đầu nó toàn những thứ xấu xa về tôi, nên con bé cũng có vẻ xa lánh tôi. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nên đã nghĩ đến việc viết nhật kí cho con, sau này con lớn hơn sẽ đưa cho con đọc để nó hiểu nỗi lòng người bố như tôi. Dù gì, tôi cũng có nhiều thời gian, mà tôi lại không muốn nghĩ ngợi linh tinh, nên viết nhật kí có rất nhiều công dụng. Tuy vậy, sau khi gặp Thu, đầu óc tôi đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi hình ảnh nàng, nên tôi không viết nữa
Tôi bịa ra là trung tâm sắp sửa tổ chức một buổi giao lưu âm nhạc giữa các lớp và tôi muốn lớp mình tham gia một vài tiết mục văn nghệ. Tôi gợi ý nhảy cổ điển và hát. Tôi bày trò ra như vậy để khoe tài lẻ với nàng, biết đâu nàng sẽ để ý đến tôi một chút gì đó. Bạn nàng (cũng là 1 học viên trong lớp) xung phong cung cấp chỗ để chúng tôi tập nhảy tập hát. Nàng cũng tham gia. Hình như nàng đang nghỉ hè nên cũng rỗi rãi thời gian. Chúng tôi tập hát vào cuối tuần. Tôi hào hứng vác cây đàn oócgan của mình đến nhà bạn nàng. Tôi tưởng tượng lúc dạy mọi người khiêu vũ, tôi sẽ nhờ nàng làm nữ nhảy mẫu để được cầm tay nàng. Rồi nàng sẽ cảm thán ra sao khi thấy tôi vừa biết đàn, biết hát lại biết nhảy.
Bạn nàng đăng ký tập hát bài "xe đạp ơi" nhưng không đủ hơi nên rủ nàng hát chung. Tôi đã rất ngỡ ngàng với giọng hát của nàng. Vừa nhẹ nhàng vừa da diết lại rất kĩ thuật. Tôi tự tin đẹm đàn cho 2 người họ hát. Đang hát dở thì nàng nhăn mặt:
- Thầy tránh ra em mượn chút - Vừa nói, nàng vừa đẩy tôi ra rồi ngồi vào vừa đàn vừa hát. Tôi chỉ biết đứng ngớ người nhìn nàng. Nàng biết thanh nhạc.
- Đấy, thế có phải nghe hơi phá cách một chút làm thành điểm nhấn không - nàng cười tít mắt sau khi hát qua đoạn đó. Cái cách nàng đặt vấn đề và giải thích vấn đề không khiến cho người ta khó chịu như My vẫn làm. Tôi lại càng thấy tự ti hơn.
Đúng như dự kiến, lúc đứng vào đôi nhảy, tôi mời nàng nhảy để làm mẫu cho mọi người. Cơ thể nàng có một mùi thơm rất tuyệt. Đó không phải là mùi nước hoa hay mùi dầu gội, đó là mùi thơm tự nhiên trên cơ thể của một trinh nữ. Tôi lại càng bất ngờ vì nàng nhảy rất nhuần nhuyễn. Điều đặc biệt là nàng nhảy không hề nhìn xuống chân và phóng thích hình thể như một dancer chuyên nghiệp. Nhảy xong 1 điệu với tôi, nàng cầm tay bạn mình và dẫn cô bé đó nhảy. Tôi được biết, cô bé đó không biết nhảy, vậy mà họ kết thúc trọn một bài rất trơn tru.
Tôi rất ngạc nhiên. Nàng truyền đạt lại cho mọi người rằng bước nam là khó nhất. Nữ chỉ cần nam dẫn giỏi thì đi thế nào cũng xong. Rồi nàng hướng dẫn bước nam cho tất cả nam trong lớp, bao gồm cả tôi. Tôi vừa hơi xấu hổ vừa ngỡ ngàng về nàng. Một ai đó trong lớp cảm thán là nàng nhảy đẹp. Bạn nàng được thể khoe chiến tích "chuyện, nó được giải nhất thi nhảy cổ điển học sinh sinh viên thành phố đấy". Nếu là My thì sẽ là hình ảnh vênh váo, nhưng nàng lại xua tay đầy khiêm tốn "ôi, hồi cấp 3 rồi, tính làm gì ạ".
Tim tôi ngày càng đạp nhanh. Tất cả vốn liếng của tôi muốn gây ấn tượng với nàng đều mất sạch. Trái lại, tôi bị ấn tượng mạnh bởi nàng. Tôi trở nên thèm khát nàng. Không phải là cái thèm khát về thể xác, tôi thèm khát sở hữu được nàng. Cuộc sống có nàng hẳn là giống như chốn thần tiên. Chúng tôi có thể ngày đêm đàn hát, nhảy nhót, bàn luận. Tôi có thể ngày ngày được nhìn nụ cười của nàng, nghe nàng kể chuyện, tôi đoán nàng cũng rất tâm lý nữa. Trong tôi bỗng bùng lên cái khao khát cháy bỏng đó. Đây là viên ngọc mà cả đời tôi sẽ chỉ gặp 1 lần. Và nếu đã có duyên gặp mặt, tại sao tôi không cố gắng để đoạt về phía mình.