mongmaimotnguoi86
Dân Chơi
Cũng đã mười sáu năm trôi qua rồi….Đà Lạt những dịp cuối đông trời đã trở rét kèm theo ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới nên mưa rỉ rả suốt ngày. Tôi đang đứng ở hồ Xuân Hương để đợi một đối tác ở Sài Gòn lên coi đất. Bước xuống trên 2 chiếc xe hơi sang trọng là cặp vợ chồng cùng 1 cô con gái. Sau một hồi thương lượng nhưng cuộc mua bán không thành, họ muốn mua nhưng tiền bạc họ cần hơn 1 tháng nữa mới xoay được, còn người chủ miếng đất mà tôi đang cò thì họ lại đang cần tiền gấp.
Thời điểm ấy dịch covid mới tạm lắng xuống, nhà hàng khách sạn mới bắt đầu cho mở cửa trở lại nhưng mọi người vẫn theo thói quen cũ đeo khẩu trang kín mít. Rong ruổi mãi trong chợ Đà Lạt mà chưa tìm được cái áo ấm nào ưng ý. Bỗng một bàn tay ai đó vỗ vô lên vai làm tôi quay lại
Một cơn mưa chợt ào tới, thời tiết mấy ngày nay vẫn chịu ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới nên vẫn thường hay mưa. Tôi và chị chạy vội vô xe, 3 giờ chiều rồi ư, tôi đã ngồi với chị gần 6 tiếng rồi. Tôi rủ chị đi ăn nhưng chị lại từ chối. Chở tôi về chợ đêm Đà Lạt lấy xe xong chị cũng chào tạm biệt tôi. Về phòng dội từng gáo nước xối xả mà không hề cảm giác lạnh nhiệt độ ngoài trời cũng tầm 17 độ mọi ngày tôi đều phải bật nước nóng để tắm. Những tiếng gọi bố bố của đứa con trai đầu, tiếng oe oe đòi bú của đứa con gái vừa sinh làm tôi dần tĩnh lặng lại. Sau 1 hồi hỏi han rồi tôi cũng chúc vợ cùng các con ngủ xong cũng 9h tối, đang nằm suy tư thì thấy có tiếng chuông điện thoại reo, hiện lên trên màn hình là số máy lạ
Tìm về đâu ngày xưa
Loay hoay trong nỗi bơ vơ.
Một lần thôi thời gian trở lại
Mình sẽ không chia lối đi
Đôi bàn tay xin đan vào nhau
Nhẹ nhàng ve vuốt vai mềm.
------------------------------
Này người tình cầm tay em nhé
Dù đời này bao nhiêu bão giông
Để được nằm kề bên anh, mưa sẽ thôi rơi
Con đường xưa cũng… êm đềm.
Trong hơi men say đang ngấm dần tôi nhẹ nhàng đi lại vòng tay ôm lấy chị nhìn về phía xa những hạt mưa vẫn rơi giữa trời đêm. Chị khẽ rùng người như trong lý trí chị gỡ nhẹ tay đẩy tôi ra nhưng rồi tôi 1 tay tôi nắm lấy tay chị, 1 tay luồn qua ôm lấy eo chị
Thời điểm ấy dịch covid mới tạm lắng xuống, nhà hàng khách sạn mới bắt đầu cho mở cửa trở lại nhưng mọi người vẫn theo thói quen cũ đeo khẩu trang kín mít. Rong ruổi mãi trong chợ Đà Lạt mà chưa tìm được cái áo ấm nào ưng ý. Bỗng một bàn tay ai đó vỗ vô lên vai làm tôi quay lại
- Em Mạnh phải không? Phan Lê Hoàng Mạnh….
- Dạ, ủa chị là vợ a Minh, lúc nãy tính mua miếng đất bên An Sơn đúng không ạ?
- Uh đúng rồi
- Anh đâu rồi sao có mỗi chị ở đây?
- Chị Nhi
- Tưởng em quên chị rồi chứ
- Gửi xe đâu rồi lên đi với chị (Chị đề nghị)
- Đừng tựa lên gốc thông, nhiều kiến và đôi khi có sâu róm đó ạ
- Em được mấy cháu rồi
- Dạ 2 chị ạ, 1 trai 1 gái, bé trai đầu được 5 tuổi rồi, bé sau mới sinh được 2 tháng
- Vợ chồng em định cư trên Đà Lạt này à
- Dạ không, vợ con em ở nhà ngoại dưới Đồng Nai. Còn chị, cô gái lúc sáng là ai vậy ạ?
Một cơn mưa chợt ào tới, thời tiết mấy ngày nay vẫn chịu ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới nên vẫn thường hay mưa. Tôi và chị chạy vội vô xe, 3 giờ chiều rồi ư, tôi đã ngồi với chị gần 6 tiếng rồi. Tôi rủ chị đi ăn nhưng chị lại từ chối. Chở tôi về chợ đêm Đà Lạt lấy xe xong chị cũng chào tạm biệt tôi. Về phòng dội từng gáo nước xối xả mà không hề cảm giác lạnh nhiệt độ ngoài trời cũng tầm 17 độ mọi ngày tôi đều phải bật nước nóng để tắm. Những tiếng gọi bố bố của đứa con trai đầu, tiếng oe oe đòi bú của đứa con gái vừa sinh làm tôi dần tĩnh lặng lại. Sau 1 hồi hỏi han rồi tôi cũng chúc vợ cùng các con ngủ xong cũng 9h tối, đang nằm suy tư thì thấy có tiếng chuông điện thoại reo, hiện lên trên màn hình là số máy lạ
- Mạnh à!
- Dạ! Ai vậy ạ, phải chị Nhi không ạ (tôi nhận ra giọng chị, sao chị có số tôi hay là chị xin số tôi qua a Minh chồng chị)
- Em chưa ngủ à
- Dạ chưa chị ạ
- Có chỗ nào quen, mua giúp chị ít dâu tây sạch được không?
- Dạ có nhưng bây giờ ạ
- Bây giờ em ạ vì mai chị về Sài Gòn sớm
- Vào trong uống ly nước cho ấm đã em, có mình chị thôi à
- Chị uống rượu à
- Uh, Đà Lạt lạnh quá chị làm ly rượu cho ấm
- Chị uống hết được chai đó không?
- Không đâu em, chị uống được mấy ly là say à
- Để em uống cùng với chị
- Chị sao lại ly thân vậy, hồi đó lấy chồng có xuất phát từ tình yêu không?
- Nếu vậy chị cũng lấy chồng hơn 10 năm rồi
- Uh ban đầu cũng hạnh phúc lắm nhưng chuyện chị không thể sinh con làm cho a ngày mỗi ít về nhà hơn, rồi một hôm chị phát hiện ra anh đã có con riêng
- Là cô bé sáng nay à
- Không e, đây là con anh với vợ trước nhỏ 22 tuổi rồi, do hồi đó anh cũng có con rồi nên chị mới quyết định lấy anh đó, vì cưới về sẽ không áp lực có con nữa
- Vậy là sau khi cưới chị anh ngoại tình và có thêm 1 đứa con riêng nữa
- Uh, ban đầu chị vẫn chịu đựng vì nghĩ cho sự thiệt thòi của anh, lấy được người vợ mà không biết đẻ cũng tội anh nhưng dần anh dành tình cảm cho đứa con và người kia nhiều hơn nên chị đã chủ động ly thân
- Vậy chuyện chăn gối của chị trước giờ sao
- Ít rất ít em ạ
- Không lúc mới quen và tới lúc cưới đó
- Lúc mới quen thì anh làm tận bên Nhật tận nửa năm mới về, lúc cưới thì chị cũng làm nghĩa vụ của người vợ thôi
- Vậy những lần anh ở bên Nhật lâu lâu mới về thăm chị thì sao? Chị cũng có nhu cầu cao trong chuyện đó mà (như ngày xưa tôi mà nói chị nhu cầu cao sẽ bị ăn chửi ngay)
- Lần đầu thì cũng như em làm với chị hồi đó đó, nồng nhiệt lắm nhưng sau biết chị không còn trinh trắng anh chỉ sờ mó cho có rồi đi vào chuyện chính thôi chứ không còn mặn nồng gì cả hoặc lúc đó anh đã có người mới rồi nên dần chị cũng mất đi hứng thú trong chuyện đó.
- Cái gì! ông đã có 1 đời vợ rồi giờ còn đòi lấy vợ còn trinh sao. Sao lúc đó không ly dị đi cho rồi
- Cũng nhiều lần dự định như thế nhưng rồi tính anh sỉ diện cứ muốn giữ tấm giương đẹp cho em út trong nhà nên mãi dấu chuyện và níu giữ chị lại
- Mà trong chuyện đó chị cũng hơi thụ động, cứ nằm yên tận hưởng thôi, thế thì thời gian đàn ông họ chán à. Thấy mấy ông sao hay ngoại tình mà nhiều khi người tình xấu hơn vợ rất nhiều mà mấy ông vẫn mê mẫn không?
- Là do họ giỏi chuyện chăn gối hơn à
- Chị nói đúng rồi đó
Tìm về đâu ngày xưa
Loay hoay trong nỗi bơ vơ.
Một lần thôi thời gian trở lại
Mình sẽ không chia lối đi
Đôi bàn tay xin đan vào nhau
Nhẹ nhàng ve vuốt vai mềm.
------------------------------
Này người tình cầm tay em nhé
Dù đời này bao nhiêu bão giông
Để được nằm kề bên anh, mưa sẽ thôi rơi
Con đường xưa cũng… êm đềm.
Trong hơi men say đang ngấm dần tôi nhẹ nhàng đi lại vòng tay ôm lấy chị nhìn về phía xa những hạt mưa vẫn rơi giữa trời đêm. Chị khẽ rùng người như trong lý trí chị gỡ nhẹ tay đẩy tôi ra nhưng rồi tôi 1 tay tôi nắm lấy tay chị, 1 tay luồn qua ôm lấy eo chị
- Không đẩy em ra nữa à
- Không…… chị làm không được nữa rồi