mongmaimotnguoi86
Dân Chơi
Chuyện tưởng đã trôi dần vào ký ức….Nhưng….cuối tháng 11 năm 2021 tôi vô tình gặp lại chị. Dường như thời gian không làm chị già đi mà nó tô điểm thêm sự mặn mà ấy. Vẫn con người ấy, giọng nói ấy nhưng sao đôi mắt kia còn cái gì đó băn khoăn chuyện của năm xưa
Em Mạnh phải ko???
Từng chữ chị thốt ra nhưng ẩn trong đó là 1 câu chuyện dài các bạn ạ!
Ngược dòng thời gian về 16 năm trước. Giữa cái nắng hè gay gắt tôi tha cái valy to đùng lang thang đi tìm nhà trọ, mệt quá ngồi bệt trước một cái hiên nhà mồ hôi nhễ nhãi. Nhà trọ thì không thiếu cái thiếu là tôi tiền không đủ để ở những nơi có mức giá như thế. Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì giật mình bởi tiếng còi xe máy tôi ngước mặt nhìn lên nhìn thì thấy 1 người phụ nữ chạy chiếc Atila ra hiệu ngồi gọn để chị ấy chạy xe vô. Tôi đứng dậy tha vội chiếc vali định đi tiếp thì chị ấy lên tiếng hỏi:
- Bạn đi tìm nhà trọ à.
- Dạ! em là sinh viên, em đang đi kiếm nhà trọ chị ạ
- Chỗ tôi còn 1 phòng trống đây.
Tôi mừng quá hớn hở vô xem, phòng đúng là nhỏ thật, tại do tôi ở quê ở nhà rộng rãi quen rồi nhưng so với mấy phòng lúc trước tôi coi thì đẹp gọn gàng hơn rất nhiều, tôi quay ra hỏi chị giá cả, thấy so với nơi khác rẻ hơn, lúc đó cũng vì mệt quá rồi, không lăn tăn mà chọn thuê luôn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng gần 8 tháng, loay hoay chuyện học hành nên tôi với chị cũng không mấy khi gặp mặt. Ngoài mỗi cái tên Huệ Linh và sinh năm 1971 ra tôi cũng chẳng biết thêm gì về chị, tính ra thì chị hơn tôi 15 tuổi.
Khu nhà trọ của chị có 7 phòng mà chỉ có tôi và nhỏ phòng bên là sinh viên còn lại đều đi là công nhân. Thời gian ở nhà của tôi cũng nhiều hơn họ, tôi thường quét dọn mỗi khi rảnh, lấy đồ đạc giúp mọi người mỗi chiều nên xung quanh ai cũng quý tôi, chỉ có mỗi nhỏ phòng bên chỉ vì 1 lần bất chợt trời mưa nên vội quá tôi gom luôn đồ lót nhỏ vô phòng tôi mà kể từ đó nó luôn dành cho tôi ánh mắt đầy dè dặt.
Rồi một hôm chị gọi tôi lên phòng:
1 ngày….
2 ngày…
Rồi 3 ngày…..
Vắng chủ nhà đúng là gà mọc đuôi tôm.
Cũng dần quen với không gian nơi đây, tò mò bật cái máy tính lên rồi nghe nhạc. Nghe hoài rồi cũng chán. Đêm đã khuya tôi bắt đầu tò mò bật các trang web mấy đứa trong lớp thường hay tám với nhau tinhdonphuong.com; daythi.net; sonhai.info, rồi dần đắm mình trong thế giới đầy những bí ẩn ấy.
Bỗng cạch…. căn phòng tối sầm.. Mất điện…. Tôi lao nhanh ra khỏi phòng thì ngoài trời cũng chập choạng tối rồi, lủi thủi về phòng để lấy gói mì, khi đi ngang qua phòng nhỏ cạnh phòng tôi bỗng nghe tiếng phát ra:
Có lẽ vì câu nói ấy mà cô nàng xao động nên cũng dần buông lỏng cho cậu ấy sờ mó rồi dần thám hiểm ở nhưng nơi u tối khác. Nhìn cái quần lót dần bị lột đi để lộ 1 vùng đen nhánh đầy bí ẩn.
Ôi hắn ta đang làm gì vậy ?
Sau câu nói: Cho a hôn nó nhé. Chưa kịp đợi phản hồi cậu ta đã rúc đầu vô đám gì đen đen ấy mà hôn mà hít ( cảnh này trước đây tôi chỉ thấy khi đi chăn bò, con bò đực thường làm hành động này với con bò cái)
Trời! Sau đó không còn là hôn nữa mà là dùng lưỡi hắn, hắn liếm tới liếm lui
Ghê quá. Tôi nói thầm trong bụng mình như thế.
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!
Nãy giờ ngồi khom lưng chân mỏi qúa nên duỗi nhẹ chân ra không may vô tình đạp trúng cái chân kê bình nước, nó đổ ra nền nhà. Một bầu không khí dỡ khóc dỡ cười. Nhưng tôi vốn là người phản ứng với tình huống khá tốt. Nhanh lẻn ra khỏi phòng rồi lại giả vờ chạy lại về phòng tạo cảnh tưởng như tôi đang ở đâu đó mới đi về vậy:
Con mèo chết tiệt mày phá quá, nhảy đổ cả bình nước rồi.
Bên kia nghe thế chắc cũng trút được bầu không khí nặng nề.
Xong tôi lại quay lên nhà chị chủ để coi nhà tiếp. Cậu kia thấy thế cũng nhanh chân chuồn về. Chị chủ nhà vốn khó tính, khi thuê chị đã cấm sinh viên không được cho bạn khác giới ngủ qua đêm hoặc đến phòng ban ngày thì phải báo cáo.
Sáng nay, tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Quét dọn sơ xung quanh rồi ra ngồi cái ghế đá ngẩn ngơ suy nghĩ. Tính ra đã 13 ngày rồi mà chị chủ sao chưa về nhỉ (thời đó tôi cũng chưa có điện thoại, bạn bè muốn liên lạc thì nhắn tin nhau qua Yahoo!. Tôi và chị cũng chẳng có nick nhau nên hôm đi đến giờ chưa một lần liên lạc luôn.
Rồi nghe tiếng xịch xịch một chiếc oto dừng ngay trước cổng nhà, có người phụ nữ bước ra trong bộ đồ công sở (váy đen, áo vest đen, phía trong là áo sơ mi trắng). Ôi chị chủ nhà, cuối cùng chị cũng về, tôi chạy nhanh ra xách hộ chiếc valy cho chị. Chị mỉm cười nhìn tôi nhưng không nói gì, khuôn mặt và ánh mặt đều hằn lên sự mệt mỏi.chị đi nhanh vô nhà và ngồi tựa lên chiếc ghế Sofa.
Sau khi uống xong ly nước cam tôi pha. Chị mới cất lời.
- Nhà gọn gàng quá
- Chị mệt à
- Ừm, thời tiết thay đổi nên chị hơi mệt
- Công việc ổn rồi chứ ạ
- Cũng ổn rồi em.
- Vậy chị nghỉ ngơi đi nhé, em đi lên trường đây
Do lâu ngày không lên gặp đám bạn nên tôi lân la tám chuyện mãi đến 9 giờ tối mới mò về. Về nhìn lên nhà chị chỉ thấy mỗi đèn phòng khách sáng, khác với mọi ngày chị thường bật đèn sáng cả ở sân.
Tôi đi lên tính gõ cửa rồi đi vào nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Tôi xoay cửa rồi đi vào, thì ra chị chưa khóa cửa. Ôi chị vẫn ở ghế sofa trong bồ đồ công sở lúc sáng, nhưng không ngồi mà nằm ra đó. Tôi sờ lên trán, thấy trán rất nóng, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán. Đi vội vào nhà tắm lấy cái khăn lau mặt cho chị, uống nước xong dìu chị vào phòng rồi xuống bếp để nấu cháo thì chị kêu:
Sau khi đỡ chị ngồi dậy thấy chị loay hoay để cởi cái áo vest ra, chắc là nóng, nhưng hình như chị không còn sức lực nên tôi đành phải phụ cởi ra giúp. Đút chị ăn được mấy muỗng cháo, uống thuốc hạ sốt, rồi pha cho chị viên sủi C, thấy sắc hồng hào dần thay sắc trắng bệch xanh xao trên khuôn mặt, tôi biết chị khỏe hơn rồi.
Chị à! Để em đi kiếm ít đồ nấu để chị xông ra mồ hôi cho mau khỏe!
Nói xong tôi nhanh chạy ra đi mua xả, về vặt ít lá bưởi ngay sân nhà. Nấu xong đưa lên, chị xông được tầm 10 phút gì đó kêu tôi vô cất đồ. Một cảnh tưởng mà làm mọi hoạt động tôi như bị chi phối. Cái áo sơ mi trắng giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi để lộ màu hồng của chiếc áo ngực phía trong, phập phồng theo từng hơi thở là cặp ngực ẩn hiện của chị. Thoáng định thần dìu chị nằm xuống tôi hỏi, chị không thay đồ sao, đồ ướt rồi,mặc vậy nước ngấm vô lại cảm đó.
Tôi loay hoay mở tủ rồi lấy đại cái váy dài để thay cho chị. Rồi dưới ánh đèn hiu hắt ấy từng chiếc cúc áo sơ mi trắng cũng bung ra để lộ cặp ngực trắng nõn nà ẩn hiện trong chiếc áo ngực màu hồng phấn. Vén nhẹ váy chị lên để tháo cái vớ chân, lần đầu thấy cái vớ kiểu này, nó màu đen và dài lên tận trên đùi chị, rồi đến cái váy đen cuối cùng cũng được tôi cởi bỏ phơi bày cặp giò dài thuôn nuột, chị mặc chiếc quần lót nhỏ màu hồng, nó có cái nơ nữa trông thật xinh xắn.
Ăn hết tô cháo tôi nấu, thấy chị cũng ổn tôi về phòng rồi cũng ngủ thiếp đi
Ngày hôm sau , đang ăn dở gói mì thì chị gọi
Em Mạnh phải ko???
Từng chữ chị thốt ra nhưng ẩn trong đó là 1 câu chuyện dài các bạn ạ!
Ngược dòng thời gian về 16 năm trước. Giữa cái nắng hè gay gắt tôi tha cái valy to đùng lang thang đi tìm nhà trọ, mệt quá ngồi bệt trước một cái hiên nhà mồ hôi nhễ nhãi. Nhà trọ thì không thiếu cái thiếu là tôi tiền không đủ để ở những nơi có mức giá như thế. Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì giật mình bởi tiếng còi xe máy tôi ngước mặt nhìn lên nhìn thì thấy 1 người phụ nữ chạy chiếc Atila ra hiệu ngồi gọn để chị ấy chạy xe vô. Tôi đứng dậy tha vội chiếc vali định đi tiếp thì chị ấy lên tiếng hỏi:
- Bạn đi tìm nhà trọ à.
- Dạ! em là sinh viên, em đang đi kiếm nhà trọ chị ạ
- Chỗ tôi còn 1 phòng trống đây.
Tôi mừng quá hớn hở vô xem, phòng đúng là nhỏ thật, tại do tôi ở quê ở nhà rộng rãi quen rồi nhưng so với mấy phòng lúc trước tôi coi thì đẹp gọn gàng hơn rất nhiều, tôi quay ra hỏi chị giá cả, thấy so với nơi khác rẻ hơn, lúc đó cũng vì mệt quá rồi, không lăn tăn mà chọn thuê luôn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng gần 8 tháng, loay hoay chuyện học hành nên tôi với chị cũng không mấy khi gặp mặt. Ngoài mỗi cái tên Huệ Linh và sinh năm 1971 ra tôi cũng chẳng biết thêm gì về chị, tính ra thì chị hơn tôi 15 tuổi.
Khu nhà trọ của chị có 7 phòng mà chỉ có tôi và nhỏ phòng bên là sinh viên còn lại đều đi là công nhân. Thời gian ở nhà của tôi cũng nhiều hơn họ, tôi thường quét dọn mỗi khi rảnh, lấy đồ đạc giúp mọi người mỗi chiều nên xung quanh ai cũng quý tôi, chỉ có mỗi nhỏ phòng bên chỉ vì 1 lần bất chợt trời mưa nên vội quá tôi gom luôn đồ lót nhỏ vô phòng tôi mà kể từ đó nó luôn dành cho tôi ánh mắt đầy dè dặt.
Rồi một hôm chị gọi tôi lên phòng:
- Em đang ôn thi à?
- Dạ em tính ôn thi lại trường khác chị ạ
- Vậy à. Chị có việc đi Vũng Tàu 1 tuần tính nhờ em trông nhà giúp. Phòng chị có cái máy tính bàn, kết nối mạng được em buồn thì lên nghe nhạc
1 ngày….
2 ngày…
Rồi 3 ngày…..
Vắng chủ nhà đúng là gà mọc đuôi tôm.
Cũng dần quen với không gian nơi đây, tò mò bật cái máy tính lên rồi nghe nhạc. Nghe hoài rồi cũng chán. Đêm đã khuya tôi bắt đầu tò mò bật các trang web mấy đứa trong lớp thường hay tám với nhau tinhdonphuong.com; daythi.net; sonhai.info, rồi dần đắm mình trong thế giới đầy những bí ẩn ấy.
Bỗng cạch…. căn phòng tối sầm.. Mất điện…. Tôi lao nhanh ra khỏi phòng thì ngoài trời cũng chập choạng tối rồi, lủi thủi về phòng để lấy gói mì, khi đi ngang qua phòng nhỏ cạnh phòng tôi bỗng nghe tiếng phát ra:
- Đừng anh… đừng.. đừng anh…
Có lẽ vì câu nói ấy mà cô nàng xao động nên cũng dần buông lỏng cho cậu ấy sờ mó rồi dần thám hiểm ở nhưng nơi u tối khác. Nhìn cái quần lót dần bị lột đi để lộ 1 vùng đen nhánh đầy bí ẩn.
Ôi hắn ta đang làm gì vậy ?
Sau câu nói: Cho a hôn nó nhé. Chưa kịp đợi phản hồi cậu ta đã rúc đầu vô đám gì đen đen ấy mà hôn mà hít ( cảnh này trước đây tôi chỉ thấy khi đi chăn bò, con bò đực thường làm hành động này với con bò cái)
Trời! Sau đó không còn là hôn nữa mà là dùng lưỡi hắn, hắn liếm tới liếm lui
Ghê quá. Tôi nói thầm trong bụng mình như thế.
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!
Nãy giờ ngồi khom lưng chân mỏi qúa nên duỗi nhẹ chân ra không may vô tình đạp trúng cái chân kê bình nước, nó đổ ra nền nhà. Một bầu không khí dỡ khóc dỡ cười. Nhưng tôi vốn là người phản ứng với tình huống khá tốt. Nhanh lẻn ra khỏi phòng rồi lại giả vờ chạy lại về phòng tạo cảnh tưởng như tôi đang ở đâu đó mới đi về vậy:
Con mèo chết tiệt mày phá quá, nhảy đổ cả bình nước rồi.
Bên kia nghe thế chắc cũng trút được bầu không khí nặng nề.
Xong tôi lại quay lên nhà chị chủ để coi nhà tiếp. Cậu kia thấy thế cũng nhanh chân chuồn về. Chị chủ nhà vốn khó tính, khi thuê chị đã cấm sinh viên không được cho bạn khác giới ngủ qua đêm hoặc đến phòng ban ngày thì phải báo cáo.
Sáng nay, tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Quét dọn sơ xung quanh rồi ra ngồi cái ghế đá ngẩn ngơ suy nghĩ. Tính ra đã 13 ngày rồi mà chị chủ sao chưa về nhỉ (thời đó tôi cũng chưa có điện thoại, bạn bè muốn liên lạc thì nhắn tin nhau qua Yahoo!. Tôi và chị cũng chẳng có nick nhau nên hôm đi đến giờ chưa một lần liên lạc luôn.
Rồi nghe tiếng xịch xịch một chiếc oto dừng ngay trước cổng nhà, có người phụ nữ bước ra trong bộ đồ công sở (váy đen, áo vest đen, phía trong là áo sơ mi trắng). Ôi chị chủ nhà, cuối cùng chị cũng về, tôi chạy nhanh ra xách hộ chiếc valy cho chị. Chị mỉm cười nhìn tôi nhưng không nói gì, khuôn mặt và ánh mặt đều hằn lên sự mệt mỏi.chị đi nhanh vô nhà và ngồi tựa lên chiếc ghế Sofa.
Sau khi uống xong ly nước cam tôi pha. Chị mới cất lời.
- Nhà gọn gàng quá
- Chị mệt à
- Ừm, thời tiết thay đổi nên chị hơi mệt
- Công việc ổn rồi chứ ạ
- Cũng ổn rồi em.
- Vậy chị nghỉ ngơi đi nhé, em đi lên trường đây
Do lâu ngày không lên gặp đám bạn nên tôi lân la tám chuyện mãi đến 9 giờ tối mới mò về. Về nhìn lên nhà chị chỉ thấy mỗi đèn phòng khách sáng, khác với mọi ngày chị thường bật đèn sáng cả ở sân.
Tôi đi lên tính gõ cửa rồi đi vào nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Tôi xoay cửa rồi đi vào, thì ra chị chưa khóa cửa. Ôi chị vẫn ở ghế sofa trong bồ đồ công sở lúc sáng, nhưng không ngồi mà nằm ra đó. Tôi sờ lên trán, thấy trán rất nóng, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán. Đi vội vào nhà tắm lấy cái khăn lau mặt cho chị, uống nước xong dìu chị vào phòng rồi xuống bếp để nấu cháo thì chị kêu:
- Mạnh ơi!
Sau khi đỡ chị ngồi dậy thấy chị loay hoay để cởi cái áo vest ra, chắc là nóng, nhưng hình như chị không còn sức lực nên tôi đành phải phụ cởi ra giúp. Đút chị ăn được mấy muỗng cháo, uống thuốc hạ sốt, rồi pha cho chị viên sủi C, thấy sắc hồng hào dần thay sắc trắng bệch xanh xao trên khuôn mặt, tôi biết chị khỏe hơn rồi.
Chị à! Để em đi kiếm ít đồ nấu để chị xông ra mồ hôi cho mau khỏe!
Nói xong tôi nhanh chạy ra đi mua xả, về vặt ít lá bưởi ngay sân nhà. Nấu xong đưa lên, chị xông được tầm 10 phút gì đó kêu tôi vô cất đồ. Một cảnh tưởng mà làm mọi hoạt động tôi như bị chi phối. Cái áo sơ mi trắng giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi để lộ màu hồng của chiếc áo ngực phía trong, phập phồng theo từng hơi thở là cặp ngực ẩn hiện của chị. Thoáng định thần dìu chị nằm xuống tôi hỏi, chị không thay đồ sao, đồ ướt rồi,mặc vậy nước ngấm vô lại cảm đó.
- Chị còn mệt lắm chỉ muốn nằm thôi, lát khỏe chị thay
- Chị sao rồi?
- Cũng bớt bớt rồi e à nhưng người chị ngứa ngáy quá, chị muốn đi tắm (chị thì thào)
- Tắm sao được ạ, nước ngấm vô không tốt đâu ạ. Thôi giờ em tắt điện rồi em thay đồ mới cho chị nha.
- Thôi…………………………
Tôi loay hoay mở tủ rồi lấy đại cái váy dài để thay cho chị. Rồi dưới ánh đèn hiu hắt ấy từng chiếc cúc áo sơ mi trắng cũng bung ra để lộ cặp ngực trắng nõn nà ẩn hiện trong chiếc áo ngực màu hồng phấn. Vén nhẹ váy chị lên để tháo cái vớ chân, lần đầu thấy cái vớ kiểu này, nó màu đen và dài lên tận trên đùi chị, rồi đến cái váy đen cuối cùng cũng được tôi cởi bỏ phơi bày cặp giò dài thuôn nuột, chị mặc chiếc quần lót nhỏ màu hồng, nó có cái nơ nữa trông thật xinh xắn.
- Người chị xót lắm, em thấm khăn lau người giúp chị với nhé!
- Chị ngủ lâu chưa em (vừa hỏi chị vừa vơ cái khăn choàng người lại)
- Dạ dạ cũng tầm 1 chút thôi ạ.Chị khỏe rồi ạ
- Uhm chị thấy khỏe hơn rồi em.
Ăn hết tô cháo tôi nấu, thấy chị cũng ổn tôi về phòng rồi cũng ngủ thiếp đi
Ngày hôm sau , đang ăn dở gói mì thì chị gọi
- Đi chơi Vũng Tàu với chị không?
- Em đi rồi ai trông nhà ạ
- Để chị nhờ con bé Vy (bé Vy là con bé sinh viên cạnh phòng tôi, chuyến này tôi đi nữa thì không còn ai, chắc không làm kỳ đà cản mũi giống lần trước nữa rồi)
- Dạ mà đi lâu không ạ
- Chừng 2 ngày thôi em, khách sạn chị xây ở Vũng Tàu mai đi vào hoạt động, chị phải xuống khánh thành.