Hơn nữa, dù sao 2 người họ cũng là bạn, chúng tôi lấy nhau ngay như thế không được hay lắm. Tôi cũng thấy những điều nàng nói là hợp lý, nên tạm gác lại. Tôi muốn Hằng dọn đến ở chung với tôi, Hằng cũng không muốn, nói khi nào danh chính ngôn thuận hẵng hay. Vậy là tôi vẫn đêm nằm lẻ bóng. Những lúc nhớ Hằng, tôi đến với Hằng thôi.
Một thời gian sau, nỗi đau trong tôi cũng giảm bớt. Tôi nghe nói Nhung đã lấy Thành. Thật lòng, tôi đã từng ước Thành sẽ bỏ rơi Nhung, để Nhung hối hận và dằn vặt vì đã phản bội người chồng như tôi. Tôi hơi buồn bực khi biết chuyện của họ lại kết thúc có hậu. Tuy vậy, tôi cũng chẳng làm được gì. Thành được tuyển vào một công ty lớn và có tiếng, vị trí cũng khá tốt khiến tôi càng ghen tức. Tôi thúc giục Hằng muốn chúng tôi kết hôn để người khác không dị nghị là tôi bị vợ bỏ theo trai, họ lại đang sống hạnh phúc nữa. Nhưng tôi không hiểu sao Hằng vẫn khất lần. Hằng nói không cảm nhận được tình yêu của tôi nên vẫn chưa muốn cưới. Tôi chán nản không biết phải làm thế nào.
Một cuối tuần tôi mang xe đi rửa bên cạnh một khách sạn lớn. Trong lúc chờ đợi, tôi đi bâng quơ vào khách sạn thì thấy cổng hoa chào cưới. Có lẽ một đám cưới nữa sắp diễn ra ở nơi tráng lệ này. Tôi chưa bao giờ có được một đám cưới đẹp thế này. Đám cưới đầu tiên là lúc tôi còn chưa có tiền. Đám cưới thứ 2 vì gia đình Nhung chẳng có ai đến chúc phúc nên chúng tôi cũng chỉ làm đơn giản. Nó rất khác với cảnh nhộn nhịp vui tươi lộng lẫy của cái đám cưới mà tôi đang tình cờ nhìn thấy.